Thơ chưa đề tựa số 4
Tác giả: Đỗ Trung Quân
nơi ấy
trên triền dốc cao
nhìn xuống hố, đồi và thung lũng
chị tôi
đếm những mùa lá phong
những mùa chim thiên di
để lại dấu chân trên rãnh mắt
Nơi ấy,
sương núi đi qua tóc chị
nỗi muộn phiền đi qua vầng trán chị
sự tần tảo đi qua cuộc đời chị
Khi sơn cúc lấm tấm vàng
chị ngồi nhớ một phiên chợ tết
sên mứt xa rồi
cúc quỳ xa rồi
lá dong xanh không còn thơm tay chị
sợi lạt bán không còn đứt tay chị
chỉ còn một nụ cười buồn.
Mặc kệ tuyết
mặc kệ những giờ part-time
mặc kệ những dáng xinh lấp lánh dây kim tuyến
chị búi lại tóc dài
ngày ngày,
vẫn khói lên từ những bữa cơm Đông Phương
Đi qua mùa thu
đi qua mùa đông
đi qua sáu mùa sơn cúc
nhìn núi nhớ quê nhà
Tôi nhìn quê nhà
nhớ người
nhớ mái tóc lệch bay nghiêng
nhấp nhô một gọng kính vàng trên sóng mũi