Mùi hương
Tác giả: Lưu Du Thảo
Em nhận ra mình sai
Anh và ngày xưa là phép tính không thể tách rời
Em đem mùi anh cất vào một lọ dầu chưng cất
Dấu ở một ngóc ngách rất xa
Ú òa Ú òa
Mất dấu
Anh không còn nằm trong đầu
Ta không còn ở trong nhau
Em không còn đau
Còn trăng thì khô quắt
Ngày hôm nay nỗi buồn buông mùi ẩm mốc
Em chọn cái nắng thật ngọt để đem phơi
Và cất vào biết đâu mình còn dùng tới
Rồi em cười
Như những ngày chưa anh
chưa anh.
Em đong niềm vui vào ánh mắt
Niềm vui chảy thành mùi thơm hương cuống rạ
Đàn trâu từ đồng về mùi bùn dịu ngọt
kể em nghe
ngoài sân con gà mổ thóc
con chó nằm ngoan
còn đàn chim câu gáy lên những tiếng gù gù
hạnh phúc.