Không thuộc bài
Người lơ đễnh học không thuộc bài
Người một hôm đếm một ra hai
Bà hiệu trưởng khắt khe ghê lắm
Cô giáo viên nhìn quá vãng trôi dài
Người từ giã một hôm trái đất
Nhớ nhung ôi đừng theo dõi gót người
Người một kiếp mang bình sinh nặng nhọc
Một sinh bình tuế nguyệt tiếp theo đuôi
Người bạn ạ tôi chào lời tạm tạm
Khổ vô ngần từ lúc lọt vành ra
Chào cõi đất những mù giăng nắng rám
Với tình yêu trôi tuột suốt giang hà
Người lơ đễnh những bình sinh lỡ dỡ
Những máu me và xương xảu xương da
Người cắp sách tựu trường người đi chợ
Người nhịn cơm cho em dại ăn quà
Người biết lắm những người sinh ra trước
Kẻ ra sau và kẻ nữa sau ra
Dòng sinh tử suốt a tăng kỳ kiếp
Gọi máu me về quốc độ ta bà
Người buồn ngủ lắm phen đau xót lắm
Người lênh đênh mơ tưởng niết bàn nào
Người thương nhớ những mù sương thăm thẳm
Những bão giông về dựng bóng yêu đào
Người buôn bán từng con chim con cá
Con sơ sinh và con luống bạc đầu
Người hốt hoảng “thôi thôi, sợ lắm ạ
Đâu dám còn nuôi chim cút chim câu”
Người thỉnh thoảng đánh ván bài xì lát
Xì dã man làm lỡ bột hư đường
Người thiếu nữ điểm trang hồng lệ mắt
Sầu dã man vây bủa mộng khôn hàn
Người lơ đễnh suốt bình sinh bỡ ngỡ
Tới sinh bình tử diệt tử sinh vong
Người tay vói bắt hờ bông phượng đỏ
Người phố xanh cây lá rụng xoay vòng
Người thương nhớ những hình xa tượng vắng
Những mùi hương thể dựng cổ hy nga
Về cổ nguyệt trang đầu xuân cay đắng
Thu sắt se chanh khế giấm chan hòa
Người lỡ khóc những lông đầu tuyết phủ
Người lỡ than lệch lạc những chùm bông
Những vườn tược lắt lay sương trút giữ
Những trái vàng vãn thục giữa thâm đông
Người ấy ạ ấy ôi ồ ấy ạ
Ấy là là lời tạ tiếng buông rơi
Người chẳng sẽ đáo cùng sao thế ạ
Người là gì ôi kẻ hỡi ai ôi
Người viết mãi một màu xanh cho cỏ
Người viết hoài một màu cỏ cho xuân
Người sẽ chẳng biết làm sao vẽ rõ
Một màu xanh cho sóng lục lên hồng
Cổ hương ạ cổ sương về cổ độ
Gặp tương lai từ quá khứ đi vòng
Về hiện tại vi vu con én múa
Thiều quang đi trong khoảnh khắc mơ mòng
Về cổ nguyệt gọi cổ hương cổ hận
Tôi thưa em lời cảm tạ thế nào
Sầu lỡ dại mộng cuồng đi lận đận
Dù-sao-gì dù-sao-vẫn thế sao
Tôi đi khắp ruộng đồng xa lạ
Mang sương mây khách địa lên đường
Trời xa lạ thơ ngây sương cỏ lá
Những trận chào từ thần mộng vô phương
Người biết lắm tôi học bài không thuộc
Cũng ngu ngơ như người chẳng thuộc bài
Bà hiệu trưởng đuổi tôi đi mất hút
Trong đêm tàn vang bóng mộng quy lai
Tôi nằm ngủ mơ thấy nhiều chuyện lạ
Giữa nam triều nghe bắc khuyết vi vu
Tôi bảo gió rằng đã nghe tất cả
Gió bảo thầm rằng tất cả như thu
Và như bóng như vang trong giấc ngủ
Trong giấc mơ thấy tỉnh giấc mơ màng
Mà chẳng hiểu thế nào là tỉnh
Và có cần nhìn thấy huệ như lan?
Và có thể nhắm hoài hai con mắt?
Một bình sinh nghe gió chạy lên đàng
Mù sương xuống ở cuối mây lặng ngắt
Trận cuối cùng trút giũ bóng theo vang
Mưa nguồn cũ quá xa rồi một trận?
Ôi xuân xanh vĩnh biệt như thế nào
Bà hiệu trưởng giải giùm cho tường tận
Trận cuối cùng mộng huyễn mỵ chiêm bao
Những cô giáo sinh tồn trên mặt đất
Bước chân đi không gõ nhịp sen hồng?
Bài học thưở ban sơ tôi không thuộc
Ở nơi nào lục tía sẽ đâm bông?
Dường như đã có lần thơ quả quyết
Từng có phen như thác lũ mưa nguồn
Lời chất vấn đã hàm dung giải đáp
Cơn tuyệt trù kỳ vọng trận mưa tuôn
(Mưa có tạnh nhưng chân trời còn mãi
Những giọt sương là lệ ở trong mây
Giòng sông đi cho nước nói ngàn ngày
Rằng biển rộng không bến bờ em ạ).