Ngấn lệ trăng soi
Móng hồng còn vết trên cao
Hồng sơn còn ngóng thi hào Nguyễn Du
Sắc hương nằm lạnh thiên thu:
Bạc phau gò tuyết, sa mù nửa vai
Sớm chiều mây trắng đeo đai
Giá băng nín thở cho dài nhớ thương
Tiếng Thơ từ buổi lên đường
Gươm đàn chắp cánh Đoạn trường ra khơi.
Mang mang rốn biển chân trời
Quặn đau ruột đất rã rời vòng sao
Mở hai thế kỷ nghe vào:
Xương khô lỗi nhịp máu đào, còn căm!
Nơi đâu trường dạ tối tăm
Để nơi đâu có trăng rằm đầy trang?
Năm mươi năm lẻ mơ màng,
Đời ai rút ngắn cho Nàng Thơ xinh?
Hồng bay để dấu bất bình
Tuyết non cao thoắt hiển linh ý thần
Nỗi đau ném chữ gieo vần
Chín mươi chín ngọn xa gần còn in
Hồn Xưa không ngẩng lên nhìn
Mực đen giấy trắng muôn nghìn cũng hư
Lưng rùa trao nét Lạc Thư
Bắc phương đã sáng lên từ mặt sông
Trời Nam chẳng tuyệt giống hồng
Đầu non còn gửi lời thông điệp về!
(Sài gòn, 1965)