Độc hành ca
Tiễn một người đi
Làm sao cứ gió mưa chiều
Để tôi lại được rất nhiều cô đơn
Anh đi chiều nắng ngả buồn
Tôi về nhạt ánh hoàng hôn, thẫn thờ
Anh đi dàn lại thế cờ,
Được thua quên cả bạc phơ mái đầu
Con tầu ôi! Hỡi con tầu!
Lòng đau khôn nói, dạ sầu khôn khuây
Ưu tư phẫn uất bao ngày
Hồn hao nước thảm, thân gầy lửa đau
Qua bao nhiêu núi nhịp cầu
Đổi thanh the thắm, thay màu vàng son
Nằm đây nghĩ chuyện phai mòn
Người đi lận đận, kẻ còn bấp bênh
Nửa đời khát buổi bình minh
Thản nhiên mình biết lấy mình mình thôi!
Ngày mai núi lở sông bồi
Ngày mai ai lẻ loi ngoài ải quan?
Ngày mai, “ngàn dặm quan san”
Ngày mai, ôi! chuyện đá vàng biển dâu
Ngày mai đất đổi thay màu
Ngày mai ai kẻ qua cầu đắng cay
Nằm đây ngán chuyện ngày mai
Mộng lầu sự nghiệp, mơ đài vinh quang
Chuyện xưa hồ hết mùi hương
Bơ vơ gối chiếc, nhỡ nhàng chăn đơn!
Nghiến răng nhai cái căm hờn
Quyết tâm lòng chẳng hề sờn chông gai
… Thế là lỡ một lầm hai
Uổng cho hai cánh tay dài, bao nhiêu?
Đàn lòng lạc cả cung yêu
Thương ngày phóng đãng, xót chiều tuyết trinh
Anh với tôi, tôi với anh
Cùng nhau một nỗi bất bình chung đau!
Cùng nhau bạc nửa mái đầu
Anh buồn: áo gấm, tôi sầu: trăng khuya
Nhìn nhau, thương lúc chia lìa
Anh đi oán hận tôi về xót xa
Ngậm ngùi đọc khúc Ly ca
Nhìn vào giòng chữ trông ra chim giời
Bao phen mật sấy gan phơi
Hỡi ôi! Đây giọt lệ người, máu ta!
Ôi Kinh Kha! Hỡi Kinh Kha!
Ngươi đi có trở lại nhà không ngươi?