Khúc vô danh
Tác giả: Đinh Long
Tưởng niệm các liệt sỹ vô danh trong nấm mộ chung được khai quật ngày 18-8-1998 tại Khe Sanh – Quảng Trị
Ngày nào chung chiếu chung giường
Giờ này chung một nỗi buồn nằm đây
Khẽ khàng vén lá lật cây
Sợ đau các bạn phút giây cuối cùng.
Chạm vào… đã thấy… đã mừng
Gỡ ra chỉ thấy võng, tăng rối bời.
Còn gì riêng của mỗi người?
Thôi đành san sẻ tạm thời cho nhau!
Tiểu sành một nắm xương nâu
Gọi là để lại kiếp sau cậy phần.
Sống thì con mẹ con dân
Chết thì chung cả cái không còn gì.
Vịn vào đâu để đi – về?
Khói nhang mẹ thắp tái tê quặn lòng
Ngàn trời đã dựng thành đồng
Tôi về dựng nỗi đau chung giữa đời.
CÁM ƠN NHÀ THƠ ĐÃ CHO TÔI ĐƯỢC KHÓC NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT NUÔI SỐNG NHỮNG TÂM HỒN Ủ DỘT VÀ BẾ TẮC ĐÃ HƠN 40 NĂM NAY NƠI MÀ NHỮNG NGƯỜI CHA NGƯỜI BÁC NGƯỜI CON… ÂM THẦM NGÃ XUỐNG TRÊN MẢNH ĐẤT MÀ CHÚNG TÔI NHỮNG NGƯỜI HẬU THẾ ĐƯỢC NGHE GỌI LÀ NƠI” CỐI XAY THỊT”…XIN CÁM ƠN RẤT NHIỀU NHÀ THƠ
Thật lòng tôi xin lỗi bạn Việt Hoàng bởi lẽ bài thơ này tôi không gửi cho ĐÓNG GÓP mà các anh chị ĐG sưu tầm. Bài thơ tả cảm xúc thật mà tác giả đã có mặt như một nhân chứng. Nếu nó thật sự chạm vào trái tim của người bình tác giả xin được cáo lỗi… vì cũng là vô tình và thật thôi.