Buồn êm ấm
Có những đêm trường buông gối chăn
Giận mình êm ấm, chán tình thân
Tủi hời với cả lời săn sóc
Của những người lo tới phận mình
Vi vút nỗi niềm ai thấu khẽ
Than ôi tri kỉ ở ngàn phương
Đêm khuya gió cuốn từng cơn nhớ
Từng trận sầu tư lướt thướt đường
Giọt giọt mưa rơi ngoài mái lạnh
Trong này hơi gối với hơi chăn
Hồn xưa muôn dặm cầu êm ấm
Nghe từng giọt nước thấm năm canh
Nhỏ bé chao ôi lời dịu ngọt
Lòng buồn nghi đến cả tình yêu
Từ độ sa vào hồ nước mắt
Chim bằng tất cả cánh bằng theo
Không biết ngày mai trời có trong
Đường xa xa nắng có mông mênh
Đêm đêm mơ thấy làm khăn gói
Để sớm mai rồi vẫn quẩn quanh
Không biết bao giờ trời nổi gió
………………..
Chưa chắc cây cao hồ dễ im
Sông sâu hồ dễ muốn êm đềm
Cây cao chừng đợi chờ dông tố
Sông đợi mùa dâng nước sóng nghiêm
1947