Có nhớ về đất Bắc
Có nhớ về đất Bắc
Những người xa quê hương
Người đi từ xuân trước
Để mùa xuân nhớ thương
Ôi quê cũ xa rồi
Những ngày xưa thơ ấu
Sân đất rắc đường vôi
Ngõ làng thơm khói pháo
Vàng nếp thắt lưng sồi
Ôi quê cũ xa rồi
Tiếng còi tàu màn xế
Vầng sông xuân tiếng nhị
Bài “Thập ân” kể lể
Dài công cha nghĩa mẹ
Tiếng xẩm tiếng đàn bầu
Còn đọng thưở xuân nào
Một bến tàu Tân Đệ
Ôi quê hương quê hương
Dài rộng những con đường
Đi về nơi thôn mạc
Quần trúc bâu chưa giặt
Sột soạt khắp đường làng
Những nếp áo còn mới
Màu khăn nhiễu tam giang
Cụ già ấm hơi rượu
Đình chùa vắng khói hương
Những mẹ già niệm Phật
Nam vô trong bóng làng
Tiếng súc sắc quay đất
Con trẻ cười vang vang
Ôi quê hương quê hương
Máu rỏ những con đường
Mười năm qua đánh giặc
Xác người xanh cỏ đất
Gửi vào đất thịt xương
Những con đường rỏ máu
Đầy hai chữ quê hương
Có nhớ những người thương
Hằng nhớ mong vò võ
Ngoài này xuân đã sang
Núi Ba Vì nhớ mong
Như trán người suy nghĩ
Cứ chảy dài sông Nhị
Sao chảy về phương Nam
Dòng nước đỏ hùng trầm
Mang linh hồn đất Bắc
Xuân là xuân Đất Nước
Mà đất nước chia hai
Ngoài này nhớ trong ấy
Trong ấy nhớ ngoài này
Bấm đốt đã bao ngày.
Có giới tuyến nào ngăn
Linh hồn và cánh tay
Sức mạnh nào cấm nổi
Tình ruột thịt ta đây
Rượu xuân vừa cạn cốc
Mong nhớ lại tràn đầy