Tiếng trúc tuyệt vời
Tiếng dịch thổi đâu đây,
Cớ sao mà réo rắc?
Lơ lửng trên cao dựa tận lưng trời xanh ngắt,
Mây bay… Gió quyến mây bay…
Tiếng vi vu như khuyên van, như dìu dặt,
Như hắt hiu cùng hơi gió heo may.
Ánh chiều thu
Lướt mặt hồ thu.
Sương hồng lam nhẹ lan trên sóng biếc.
Rặng lau già xao xác tiếng reo khô.
Như khua động nỗi nhớ nhung, thương tiếc
Trong lòng người đứng bên hồ.
Cô em đứng bên hồ.
Nghiêng tựa mình cây, dáng thẩn thơ.
Chừng cô tưởng đến ngày vui sẽ mất,
Mà sắc đẹp rỡ ràng rồi sẽ tắt
Như bóng chiều dần khuất
Dưới chân trời.
Cho nên cô nghe tiếng trúc tuyệt vời,
– Thổn thức với lòng cô thổn thức.
Man mác với lòng cô man mác
Cô để tâm hồn tê tái, bâng khuâng.
Ta muốn nâng
Tấm khăn hồng lau mắt lệ cho ai,
Vì ta sợ má đào kia phai,
Cũng như ta đã ca
Khuyên ngày vui trở lại
Cùng với ánh quang minh còn mãi,
– Cho người với cảnh quên già.
Tôi từng đọc bài thơ này với tiêu đề là “Tiếng địch tuyệt vời” chứ không phải “Tiếng trúc tuyệt vời”. Ban biên tập xem xét lại.