Chiều Chí Linh
Chiều xuống thấp như nỗi buồn đeo nặng
Trên đồi cao nhìn bóng mặt trời tàn
Ơi! hạt cát vàng thương mùa tao loạn
Ta về đây buổi nắng ngả màu tang
Biển xa thẳm bao la ngàn bóng nhớ
Núi cây xanh cát đụn đỉnh xoay mòn
Chiếc áo màu bạc đen vào lịch sử
Rừng Chí Linh sóng cả vỡ miên trường
Có những tối nghe xa bom đạn nổ
Có những chiều mơ lạc dáng em thơ
Ta bỗng thấy ai về theo tiếng thở
Nhạc hùng ca âm điệu ngút rừng thưa
Kính thưa mẹ đã già thêm tuổi nữa
Đang chờ con ngày tháng mỏi mòn thương
Cây có cội mai con về thôn xóm
Để hôn lên làn tóc bạc pha sương
Chiều bỗng dưng buồn như thời mới lớn
Tóc xanh mơ già tuổi để vào đời
Bước lạc lõng giờ mong manh nhỏ lại
Tìm trong muôn hạt cát vị cơm ôi.
Rừng Chí Linh mai xa hoài cách biệt
Hỏi thăm nhau khuôn mặt cũ đâu rồi
Bốn phương lạc như loài chim biển lạ
Tung bay mang kỷ niệm thuở còn nôi
Tay sửa lại vành nón đen áo vải
Áo ngày xưa ba mặc lúc ra đồng
Xin trả lại những gì xa cách mãi
Để ngày sau tự hỏi có còn không.