Bài lục bát cho Đà Nẵng
Cầu Vồng
đạp xe vượt dốc Cầu Vồng
chở em. Áo ướt, lưng cong mệt nhoài
giọng em, thỏ thẻ bên tai
mát lòng. (Như thể mật ai rót tình)
yên sau. Em muốn quay mình
là anh như thể nhục hình đâm ngang
Giếng Bộng
ta cùng nhau uống giếng nầy
hình như giếng cũng mang đầy nhớ thương
“đầu sông Tương, cuối sông Tương”
em. Anh, một mối. Hai đường cách ngăn
chỉ còn anh với vầng trăng
bên thành giếng cũ. Em thành người xưa
Nam Ô
rừng thưa bên bãi nhấp nhô
nụ hôn đầu gửi Nam Ô. Thuở nào
em như một trận mưa rào
mát lòng đôi chút. Rơi vào lãng quên
“rừng và biển. Anh và em”
còn nhau chi để tăng thêm nỗi buồn
Đò Xu
đưa em qua tới Cồn Dầu
con đò không muốn quay đầu. Vì em
tần ngần. Trên bến thân quen
mắt trong mắt đọng ưu phiền, còn mơ
em và anh. Cách đôi bờ
đò xưa còn đó, bây giờ em đâu?
và Chợ Hàn
em qua. Phố bỗng lặng im
tiếng khua guốc. Đập con tim rộn ràng
anh qua. Phố quá trễ tràng
vắng em, nên buổi Chợ Hàn buồn tênh
vô tình, hay em cố quên
để anh rớt lại bên thềm chợ đông