Xóm đê
Xóm đê ngày trước gọi nhau
“Mụ còng bới rác
Mẹ con nhà lông gà giẻ rách
Lão Tư say
Thằng bé đánh giày
Ông già mù tẩm quất…”
Không ai giống ai nghề nghiệp
Không ai khác ai cái nghèo
Trẻ con xóm đê tất cả giống nhau
Da cháy nắng tóc râu ngô
Con gái con trai đều nghịch như quỷ sứ
Xóm đê bây giờ
Không ai gọi ai bằng tên cũ
Những cái tên nhọc nhằn
Xóm đê gọi nhau trìu mến yêu thân
Những tên người bình dị
Chuyện cũ xóm đê để lại nếp nhăn trên trán mẹ
Nhưng chúng tôi lớp trẻ vô tư
Cứ lớn lên và rộn rã ước mơ
Có lúc quên ngoái nhìn quá khứ
Chiều nay xóm đê
Tiễn bọn con trai lên đường nhập ngũ
Ông già mù tẩm quất
Cầm tay từng người nhắc lại những tên xưa
Chúng tôi lắng nghe tên mẹ tên cha
Thấm thía nửa phần buồn của xóm
Nước mắt ông già mù nhỏ xuống
Đã tràn sang mi mắt chúng tôi
Không phải vì chuyện cũ ngậm ngùi
Chúng tôi khóc nửa phần vui đang sống
Các bạn trai ra đi
Tiếng hát xa rồi còn ngoái lại
Đâu chỉ chiến trường lên tiếng gọi
Lớp trẻ lên đường vì chính xóm đê.
(Đê La Thành, Hà Nội)