Người về sau chiến tranh
Đến bây giờ anh mới ra quân
Bốn tám tuổi đời, ba mươi tuổi lính
Suốt thời trẻ ruổi rong ba phía trận
Những cấp hàm gạch dấu bước đời đi
Nhà tập thể cơ quan, nơi em đón anh về
Giường hạnh phúc chập đôi hai giường một
Con bé bỏng, đồ đạc còn thiếu thốn
Tháo ba lô ra cảm hết nỗi hẫng mình
Căn phòng bây giờ mới thực sự có anh
Mắc áo mắc thêm áo bạt dây đại cán
Giày cao cổ dưới chân giường, bi đông treo đầu chạn
Tiếng điếu cày, mùi khói thuốc, bóng đàn ông…
Tối tối dạy con anh hét vang phòng
Cơm thường sớm sẵn chờ em tan buổi
Trồng luống rau, đóng chuồng gà, thay viên ngói
Lương sĩ quan đưa em hết mọi đồng…
Có những đêm anh ngồi lặng trong phòng
Năm ngón tay khô xoạc ôm vầng trán
Đôi vai rộng chắn che vào khoảng sáng
Em đọc sau lưng anh bao ý nghĩ, nỗi niềm.
Đến bây giờ mới hiểu hết cái riêng
Không đơn giản chỉ muối, dầu, gạo, củi
Những chuyện chỉ đùa trước kia cùng đồng đội
Nay về nhà thành nghiêm túc áo cơm
Anh trở về nhà em thương anh hơn
Bao lúng túng giữa đời thường lạ lẫm
Vầng trán già nua, cái nhìn sâu đậm
Riêng nét cười còn nguyên vẹn về anh.