Rào giậu ta bà
Tác giả: Lam Điền
Một vùng thương nhớ sau lưng núi
mây cũng về xa nắng cháy da
em mang củi đuốc tìm cơn khát
bảy ngọn đèo cao khuất xóm nhà,
Nơi ấy lũ về trong chớp mắt
nhưng người trôi dạt dứt không ra
ngước lên lẻ bóng trường sơn lắm
mười ngón chân đen đủi thiệt thà,
Ai bảo rừng cây trơ trụi suốt
tay gầy đổi chác mấy xương da
miếng ăn đặt xuống thành duyên nghiệp
mắt trẻ chông chênh đợi mắt già,
Rồi vẫn tìm nhau trong rốn lũ
đá nguồn tâm sự với trăng sa
chim trời bặt tiếng về hơi đất
lẫn giọt mưa nguồn lộn cỏ hoa,
Ấy vùng tít tắp trời quê mẹ
em gọi mười năm tiếng vọng qua
có lẽ giậu rào ven lối ấy
còn men theo khắp dạo ta bà…