Hẻm nhỏ
Tôi, kẻ tha hương
Một buổi trưa vô tình lạc vào hẻm nhỏ
Giữa Sài Gòn muôn vạn điều không – có
Bỗng nhận ra mình tay trắng vẫn hoàn tay
Trong hẻm nhỏ tôi đi như người say
Trên đầu trần hoa nắng bay chấp chới
Tĩnh lặng quá! Ồ một điều thật lạ
Giữa thành phố này tĩnh lặng quý biết bao
Tôi đi ngang qua một cánh cổng rào
Những dây leo xanh quấn quanh uể oải
Khoảnh sân nhỏ, nắng và hoa đang nhảy
Điệu Valse buồn tịch mịch của buổi trưa
Tôi kiễng chân nhìn vào cánh rào thưa
Hoa mười giờ héo mình trên vạt cỏ
Tán lá xanh nụ hoa hồng lấp ló,
Chuông gió lười nên vắng tiếng lanh canh
Đôi chân tôi chẳng thể bước nhanh
Qua ngôi nhà cửa khép hờ chờ đợi
Như đang chờ vị khách nào sẽ tới
Để tách trà bay khói giữa buổi trưa
Hẻm nhỏ, rào thưa, ngôi nhà vắng lặng
Tiếng radio buồn gieo niềm sâu lắng
Tôi chợt nhận ra môi mình mặn đắng,
Nước mắt hiếm hoi trước hạnh phúc không lời
Đại lộ cuộc đời tôi mãi rong chơi
Bỗng thèm quá như trưa nào lạc vào hẻm nhỏ
Dẫu biết giữa thị thành muôn vạn điều không – có
Vẫn ước ao có một hẻm nhỏ để đi về.