Gánh nước đêm
Tác giả: Á Nam Trần Tuấn Khải
Em bước chân ra,
Con đường xa tít,
Non sông mù mịt,
Bên vai kĩu kịt,
Nặng gánh em trở ra về,
Ngoảnh cổ trông sông rộng giời khuya…
Vì chưng nước cạn, nặng nề em dám kêu ai!
Nghĩ tiếc công cho bà Nữ Oa đội đá vá giời,
Con dã tràng lấp bể biết đời nào xong ?
Bước đêm khuya thân gái ngại ngùng,
Nước non gánh nặng,
Cái đức ông chồng hay hỡi có hay ?
Em trở vai này…!
1917
ĐỌC THƠ Á NAM TRẦN TUẤN KHẢI
BÀI “GÁNH NƯỚC ĐÊM”
Một lòng nặng nợ với non sông
Mượn “Gánh nước đêm” để trải lòng
Ai biết lòng trong mà nước đục
Nên thành đêm gánh chả bao xong
Từ Bắc vô Nam cũng một thời
Bao mùa thu đến lá vàng rơi
Thu xong đông đến càng thêm tủi
Cái nợ ba sinh vẫn cứ hời
Thôi thì gánh nước giữa đêm trường
Quanh quẩn chỉ là giếng ấy thôi
Ai dến ai đi rồi cũng thế
Giêng kia nước đó vẫn còn hoài
Nghe tiếng lâu rồi muốn đọc thơ
Chưa thấy bài hay mãi đến giờ
Nếu lắm thơ hay chờ đó nhé
Một ngày rồi cũng chẳng bơ vơ
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(16/01/16)