Đông Giang
Tặng Thơm và Hạnh FHF!
Đông Giang, Đông Giang, Đông Giang hề!
Sáng cưỡi ngựa sắt ra đi khi mặt trời còn mơ ngủ
Núi rừng hiểm trở, ngựa sắt chồn chân
Ta vỗ về ngựa bằng sáu lít xăng
Và vỗ về ta một tô bún thịt!
Đông Giang, Đông Giang hề!
Vượt qua lũng sâu,
Chập chùng mây giăng, ngút ngàn sương phủ,
Trên đỉnh đèo, gió rừng thổi ngược,
Nhìn xuống miền xuôi, thấy nham nhở thị thành!
Đông Giang, Đông Giang hề!
Sáng nắng chói chang,
Chiều mưa tầm tã.
Trưa trời tĩnh lặng, một mình ta ngồi nơi quán vắng,
Ngẩng mặt nhìn lên, thấy rõ mặt Giàng,
Cúi mặt xuống, thấy được lầm than nơi chân trần người dân phố núi!
Đông Giang, Đông Giang hề!
Giữa núi rừng đại ngàn,
Ngồi trong nhà rông uống rượu với già làng,
Ta chưa say, mà núi rừng chếnh choáng,
Buông lời than,
ai oán,
sắp lụi tàn!
Đông Giang, Đông Giang hề!
Đường về xuôi gập ghềnh chân ngựa mỏi
Đông Giang, Đông Giang hề!
Ta với ngựa sắt đã về đến miền xuôi,
Vào thị thành, nhìn mặt người thấy màu cỏ úa!