Cho uống thuốc
Ngày mai anh về Tổ quốc
Có nhớ những ngày Nam Ninh
Tường viện trắng lá cây xanh
Đàn chim cánh trắng hòa bình ở đây
Bệnh có những đêm dài không ngủ
Mắt đăm đăm nhìn đổ sao trời
Gối xoay mấy chục bận rồi
Trăng mòn đã muốn rụng ngoài đầu cây
Nhớ quê hương giờ đây lửa khói
Máu dân ta chảy tới bao giờ?
Việc nhiều, Bác đã ngủ chưa?
Cho chiến dịch, Bác già lắm không?
Nhớ vợ con, ruộng đồng, làng chợ
Ôi quê hương, bến cũ con đò
Cơn mơ đứt giữa tràng ho
Mồ hôi ướt trán như là hơi sương
Chợt ai đứng bên giường ta đó
Áo bồ câu trắng xóa lặng lờ
Là hộ sĩ, là đại phu
Trong đau, ngỡ mẹ, quê nhà lại thăm
“Đồng chí mệt?”
Thanh âm lơ lớ
Như vào thu tiếng gió chưa quen
Trăm lo nghìn nhớ dẹp yên
Con sông nguôi sóng ngước nhìn trời trong
Tay áo trắng nâng dần ta dậy
Mắt nhìn ta áy náy thương lo
Lòng đau từng trận ta ho
Thân đau oán ngọn gió lùa qua song
“Uống thuốc nhé”
Ta nâng lấy thuốc
Tình nhân dân Trung Quốc trong này
Uống xong, ngủ một giấc dài
Trong mơ toàn thấy mặt trời hồng lên
Tỉnh đôi mắt, ở bên giường bệnh
Vẫn nghiêng nghiêng dáng cánh bồ câu
Nhìn ta chưa hết lo âu
Cái nhìn như thuốc rót vào lòng ta
Ngày mai về Tổ quốc
Chiến tranh hay hòa bình
Ai đâu mà quên được
Những tháng ngày Nam Ninh
Bác Mao có đội chim lành
Đến đây vỗ cánh hòa bình che ta
Bên kia biên giới là nhà
Bên ni biên giới cũng là quê hương.
1954
Đưng nhắc tới Bác Mao mà em sợ
Sợ tấm lòng người hàng xóm phía bên kia