Ngày không anh
Có những ngày rộng quá một tầm tay
Gió không biết vịn vào đâu
Em không biết vịn vào đâu
Dã quỳ vẫn vô tình nở dọc ray tàu
Sự kiêu kỳ mang vẻ đẹp tầm thường
Mở to mắt, ngước nhìn mặt trời
Đầy thách thức
Ở chính giữa niềm kiêu hãnh
Là hụt hẫng màu vàng
Sự kiêu kỳ biết vịn vào đâu?
Có những ngày vụn như nỗi hoang mang
Sự vô nghĩa không thể hiểu nổi mình
Trong giới hạn ngột ngạt của những gì cho là ý nghĩa
Mơ hồ vụt khỏi cái nhíu mày
Lang thang như kẻ khốn cùng không chốn dừng chân
Chông chênh
Ý nghĩ không biết vịn vào đâu
Em không biết vịn vào đâu
Có những ngày chật chội như một cái nhà gương
Quay về hướng nào cũng chỉ thấy chính mình
Những phiên bản méo mó đầy thói xấu
Hình như mình đã chẳng nhận ra
Em muốn bỏ hoang tất cả những xấu xa
Lòng sẽ rộng thêm
Bình yên sẽ tự tìm được nơi trú ngụ
Chờ niềm vui bằng niềm vui cũ
Đón nỗi buồn bằng một cái mím môi
Có những ngày như thế
Ngày không anh