Miền Thái trắng
Anh ngược núi
Gặp sương mù xứ Thái
Nắng Mai Châu
Hun hút gió Mường La
Xa váy vợ đã mấy mùa cơm nếp
Trai bản mình như gấu nhớ mật ong
Hoa ban sớm
Hẹn một mùa Tây Bắc
Thổ cẩm em
Như gái trẻ ngóng chồng
Đường vượt núi
Đang chìm trong sương đục
Bỗng một mầu hoa đỏ đến cầu mong
Đá thảng thốt
Như tự ngàn năm trước
Nỗi Vọng Phu
Dàn dụa đến thắt lòng
Núi xơ xác
Chỉ dong riềng đến ở
Rừng cỗi cằn
Sao mưa gió tốt tươi
Em Mộc Châu
Xanh nõn nà trà búp
Em thẹn thò mận hậu chẳng riêng tôi
Mây đủng đỉnh trên cao nguyên bò sữa
Một màu mây no ấm hửng cuối trời
Miền Thái trắng ngủ quên
Trong núi thẳm
Bỗng trưa nay thức dậy cánh sông Đà
Bao cô Thái để ngực trần xuống tắm
Những nụ đầy khao khát một mùa hoa
Đêm rượu cần
Ta thức với Sơn La
Những môi mắt nồng nàn như lửa ấm
Thấy sông núi trong điệu xoè múa lượn
Núi tràn đầy mà sông cũng thiết tha
Chảy nào sông!
Qua ăm ắp thịt da
Miền Thái trắng đang xòe
Quanh ngọn lửa
Hoa vẫn đào
Mà tình sông dang dở
Hẹn một mùa mai núi
Sẽ lên thăm
Rượu – cần – em là thứ rượu anh – cần
Say đắm thế mà anh không dám hỏi
Nếu có hỏi em, em cũng không chịu nói
Gió bập bùng trong lửa mắt suốt đêm
Gió đại ngàn
Đưa anh vượt Pha – Đin
Dốc thăm thẳm vực sâu ngàn thước dựng
Gặp mây trắng giữa cồn cào lau trắng
Có một miền Thái trắng ngủ trong mây
Bên kia đèo là xứ sở Mường Lay.