Câu thơ tôi viết
Trời kia giá lạnh mùa đông
Nhưng trời kia vẫn còn ông trăng tròn
Cây buồn cành lá héo hon
Nhưng cây buồn cũng vẫn còn sữa tươi.
Người yêu tôi đẹp nhất trên đời
Người tôi yêu cũng như lời dân ca
Thế mà trời đất bao la
Thế mà chật chội, thế mà nhỏ nhoi
Thế mà chẳng đủ một nơi
Để cho em với cho tôi tự tình
Tôi nào mê bởi em xinh
Mà tôi thương cái bóng hình trong mơ
Khi tôi ngủ, cái bóng chờ
Khi tôi thức dậy mưa mờ mịt giăng…
Tôi như một sợi đàn căng
Em như âm hưởng đang nằm lắng im
Em như một mảnh trăng chìm
Cầm lên thì vỡ, đứng nhìn thì đau.
Tôi trách tôi buổi qua cầu
Không mang lòng hiểu sông sâu, bờ dài.
Trách em như cánh hoa nhài
Chẳng chờ tôi, vội nở ngoài bãi xa
Để giờ cầm được câu ca
Lại rơi giữa chính tay ta nâng cầm
Lòng tôi ươm một hạt mầm
Tơ non không nỡ lỗi lầm bẻ đi.
Trách ta, thôi trách làm gì
Trách đêm hôm ấy trăng đi một mình
Vườn khuya sương ướt đẫm cành
Gió bao la gió tự tình cùng cây
Đất trời hoà nhập rồi đây
Hình như sông núi đêm này cưới nhau…
Nhưng mà nào có em đâu
Câu thơ tôi viết giải sầu chiều thương.
– Thu 1993