Thu xưa
Tác giả: Đinh Trầm Ca
Mùa thu sao lá không vàng
Sân rêu, khóm cúc đã tàn từ lâu
Em đi xa tự năm nào
Để cho cam quýt mận đào bỗng chua
Tôi về vườn cũ ngày mưa
Ngu ngơ không biết đời trưa hay chiều
Từ ngày lạc dấu thương yêu
Tôi đi về phía quạnh hiu đất trời
Mùa thu, sao lá không rơi
Ngồi nghe vàng rụng vào thời xa xăm
Giọt ngâu rớt trúng chỗ nằm
Em làm sao biết đời căm lạnh rồi
Có ai về đó cùng tôi
Phải em ngoài giếng làm rơi tiếng gàu?
Sao tim tôi chợt nhói đau
Vết bùn chân nhỏ in ngoài cầu ao
Tiếng em cười tự thu nào
Mà nghe rúc rích bên rào giậu thưa
Em gọi tôi ở ngoài mưa
Hay cơn gió lạnh nào vừa qua sông?
Sao em không chọn mùa đông
Mà đi lấy chồng lại đúng mùa thu
Để vườn cũ giữa thâm u
Để tôi sống giữa sa mù chiêm bao!
ĐỌC THƠ ĐYNH TRẦM CA
BÀI “THU XƯA”
Thu xưa giờ cũng qua rồi
Người thơ để lại một bài thơ hay
Lần đầu ta đọc Trầm Ca
Cảm thông được chút mặn mà quê hương
Ca dao đâu khác mùi hương
Lúa đồng cỏ nội vấn vương vậy mà
Cuộc đời quả thật bao la
Đuynh Trầm Ca quả mấy mùa lang thang
Thu xưa gợi những lá vàng
Thu xưa gợi ánh trăng vàng nơi nao
Ở đây thơ chỉ nghẹn ngào
Mối tình không cánh mà bay bao giờ
Dù sao thơ thật đúng thơ
Đọc lên không chán ai ngờ là đây
Bởi vì ngôn ngữ tràn đầy
Tuy vài hạt sạn đường mây ngại ngùng
Ý thơ đây thật mông lung
Tình thơ đây thật chứa chang mọi bề
Ta yêu lục bát đề huề
Đynh Trầm Trầm Ca quả tiếng quê bồi hồi
Ai về Gò Nổi mà chơi
Tạt ngang ghé hỏi có còn vườn xưa
Có còn thơ của Trầm Ca
Có còn tình cũ la đà hơi thu
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(13/01/16)