Bắt đầu
Viết cho Kim Anh
Để anh thử bắt đầu vẽ lại một vòng tròn không bán kính, rồi anh đứng làm tâm quay hết một đời, đối diện cùng đời sống, quay lưng cùng nỗi chết, nơi nào anh cũng bắt gặp em.
Để anh bắt đầu bước lại từ bậc thang thứ nhất, tiếng chim vui buổi sáng trên cành, vạt nắng hồng trên tà áo em quấn quít, chúng ta đưa nhau trở về phòng họa cũ như một kẻ xa nhà đã lâu, ngạc nhiên từng phiến gạch, mừng vui từng chút bụi, âu yếm từng mạng nhện bủa giăng bao ngày tháng bỏ quên. Anh sẽ như cuốn tập đọc trên chiếc bàn học cũ, lọ mực khô mất nắp, chiếc guốc đứt quai. Anh sẽ như tấm màn cửa sổ ố hoen màu mưa nắng, sẽ như chiếc lá chỉ còn xương, sẽ như chiếc ghế long đinh, sẽ như trang giấy đầu đời loang mực tím; sáng hôm nay thức giấc tình cờ.
Để anh thử bắt đầu dìu em đi trên những con đường cũ khi mùa xuân vừa trở lại, cỏ úa mới hồi sinh và có giọt sương nào tan trong mắt anh khi nụ cười em mừng rỡ.
Để anh thử bắt đầu, em yêu, thổi một cơn bão nhỏ. những mô đá nằm chờ đợi sóng viễn khơi, những rặng thùy dương vang vang lời gió hát, chiều mênh mang trên cát ướt dấu chân lứa đôi ngập ngừng in hạnh phúc. Cơn bão nhỏ vì em mà xoá hết những buồn đau, những giận hờn thù oán.
Để anh thử bắt đầu gọi mưa về trên cây sầu đông trước cửa, em hãy ôm anh, ôm anh mà lắng nghe từng giọt mưa rụng xuống hồn sầu. Từ nay, mạch suối ấy xin chảy những dòng mật ngọt, ngọt như tình yêu em, ngọt như giọt nước mắt em chảy xuống môi anh. Cơn mưa của ngày thứ nhất, cơn mưa của thuở đầu đời. Trời đất như vừa tạo lập, chúng ta vừa gặp nhau, tinh khôi lòng mới lớn.
Để anh thử bắt đầu đi về trên chuyến xe lam đầy bụi bặm có em đứng trước giàn hoa giấy mừng đón anh từng buổi sáng buổi chiều – (ổ chuột ấy một đời anh một đời em hằng ao ước). Như đoá hồng nhung trên bàn viết, như lũ con chúng ta sắp sửa ra đời, anh tạo dựng quanh mình một thế giới ấm êm mà mỗi bước chân đều nghe gần gũi bước chân em mà mỗi lời nói đều dội vang giọng em vui tiếng chim đầu cành đáp lại.
Đã qua rồi những ngày bão lửa, những ngày gai nhọn đâm nát gót phiêu du. Đã qua rồi buổi sáng sông Hàn bồng bềnh sóng nước em hỏi anh rồi bèo kia ra được biển xa không cho anh rưng rưng siết tay em mà tưởng chẳng bao giờ anh còn được một lần bắt đầu trở lại. Hỡi em, đã qua rồi những vực sầu nước mắt (Em lớn lên chưa thấy một ngày vui. Tại sao em không là khói là mây tan vào trời đất để mãi mãi yêu anh mà không sợ có một ngày, một ngày chia biệt nghìn trùng). Đã qua rồi những bến bờ ảo giác, anh làm kẻ mộng du mệt nhoài cơn sóng lạ. Khi xác xơ những cánh buồm mơ, anh lênh đênh giữa dòng nước siết nhìn quanh chỉ thấy hư vô.
Để anh thử bắt đầu trở lại, như từng trưa từng chiều anh đứng trước quầy hàng mua tấm ticket nhận mâm đồ ăn ba mươi đồng ba món ăn ruồi bâu lạnh ngắt. Những hạt cơm khô mốc ẩm, những miếng đậu phụ kho nhiều ngày, những con cá chiên còn nguyên vảy. Đời sinh viên nghèo khó, anh đếm nhẩm từng ngày trên những tấm tickets mơ ngày mai biến đổi – biến đổi như hoá chất trong phòng thí nghiệm màu hồng màu tím màu xanh khi dung dịch bão hoà. Hạnh phúc vẫn còn thơm trong từng hơi thuốc lá chuyền tay bè bạn. Hạnh phúc vẫn dịu dàng đằm thắm như lời thư em viết thăm anh. Quê hương anh xa lắc xa lơ mấy nẻo đường về. Quảng Nam đạn cày sâu nát mặt. Văn ly đó ngày mẹ cha bỏ đi quay lưng gạt thầm nước mắt. Em dấu yêu, rồi một mai đất nước thanh bình anh đưa em về đất người tình, con chim nhỏ nép bên lòng thương bạn, em sẽ gặp dòng sông Thu Bồn mấy ngàn năm lịch sử bi thương, em sẽ gặp con đường đầu tiên anh tập bước đi, vệ cỏ đầu tiên anh yêu mến thiên nhiên. Em sẽ gặp con chim sẻ trong bờ tre ríu rít bao nhiêu lâu quên mất giọng reo mừng nắng mới. Chúng ta sẽ ngồi bên bờ giếng trong, hái từng chùm hoa dại tặng nhau mà nước mắt đầm đìa.
Những mảnh khăn sô xé từ chiếc áo trắng tinh thời các bà mẹ chúng ta còn con gái. Những nấm mồ xanh cỏ xanh cây yên ngủ ngàn đời. Những mái nhà tiêu tan. Những nền nhà trơ cột cháy tàn tro nám đen màu đất. Tất cả bỗng hồi sinh thương đứa con trở về sau bao năm binh biến. Những miếng cơm khô dân mình chan nước mắt, những miếng đất khô dân mình tưới mồ hôi, chúng ta lớn lên trong đói nghèo và lửa đạn, yêu nhau tội nghiệp vô cùng. Em hãy mãi là cô bé con từng buổi chiều thứ bảy theo chân các soeurs vào thăm cô nhi viện, em hãy mãi là kẻ có lòng nước mắt rưng rưng thương một người già nua bơ vơ giữa bến xe đò khi buổi chiều vội vàng buông xuống. Hỡi em, những chiếc nón bung vành, những chiếc áo rách vai, những chiếc vú nhay hoài không ra sữa, những tiếng khóc nghẹn ngào trong cơn đói xót xa nằm bên lòng mẹ, là quê hương, là ruột thịt, là tình yêu mình gắn bó. Anh bỗng khóc tình cờ khi bước ra khỏi quán, lòng ngậm ngùi thương đống rác vun cao, mơ một ngày đất sạch đất thơm đất nồng hương cây trái. Anh bỗng thương những ngày tháng vô tâm em khóc lặng thầm trong đắng cay sầu tủi trong biền biệt mù sương anh mãi tận trời nào.
Để anh thử bắt đầu trở lại từng bước chân ngập ngừng trước cửa nhà em nhét vội tờ thư vào trong (tờ thư thức trắng một đêm vẫn không nói được hết lòng mình). Con đường Khải Định từng đêm mưa anh mang áo đi qua nghe mừng vui toả xuống từ phòng học em những giọt sáng thân yêu.
Để anh bắt đầu trở lại, em yêu, nói tiếng nói năm anh mười tám tuổi – (anh yêu em, hỡi cô bé con quay chưa đủ một vòng quay thứ nhất). Vẫn nguyên vẹn thuở đầu đời mật ngọt và lòng anh qua bao chuyến ra khơi vẫn còn hồng tươi dấu môi em ngày cũ.
Hãy cho anh được trở lại từ đầu.
Chiều cuối năm, 28 tháng Chạp năm Kỉ Dậu