Với bạn bè ở miền núi
Gửi Trần Duy Phiên và Tiêu Dao Bảo Cự
Nhớ chúng mày
Xót xa như nhớ tao bị phân thân
Những sợi tóc nằm không yên trên đầu
Ngu ngơ rung bay trong gió
Nhớ xoắn từng vòng trong kính cận thị
Nhớ chôn dưới những sợi râu cằm như mìn nổ chậm
Buổi sáng tao thức dậy
Nhớ trong bót và kem đánh răng
Buổi trưa cởi giày
Nhớ trườn dài trên hai sợi dây
Buổi chiều tao đi hoang
Nhớ cháy trong bougie mobylette
Nhớ chúng mày như chết…
Tiếng phản lực xé mây rách ra từng đường
Máu chảy trên đồi Đaktô
Bây giờ chúng mày có yên thân không
Bạn bè ở miền núi?
Xin khói đá an ủi chúng mày
Bụi đỏ trang điểm chúng mày
Xin núi đồi bao bọc
Xin hoa lá ngụy trang
Cho tất cả đều bình an trên miền núi
Bọn tao ở dưới kinh với một nửa linh hồn còn lại
Buổi tối nằm ôm mình ru trong tiếng nổ
Căm thù và phẫn nộ
Thấy mất đi thật nhiều tim
không đủ máu để chảy
Thấy mất đi thật nhiều phổi
không đủ hơi để thở
Thấy mất đi thật nhiều dấu chân
không đủ nơi để tới
Thấy mất đi thật nhiều tay
không đủ bạn để cầm
Xin gió rừng ôn lại cho chúng mày
Về những đêm nằm chung
Không đứa nào còn nhận ra được chân tay mình
Về những ly cà phê
Trả bằng từng đồng tiền kẽm sót dưới đáy túi mỗi đứa
Về những điếu thuốc nằm hớ hênh
trên vành môi to tổ bố của thằng Cự
Về cách nhả khói ngổ ngáo của thằng Phiên làm cái cằm vêu ra
Về những cái bàn châu đầu lại trong quán “12” khi cả bọn ùa vào
Về sự trầm ngâm đáng ghét của thằng Sơn
Về cái tuyệt vọng ngu xuẩn của thằng Trọng
Về Bằng và nói cà lắp
Về Thảo và tiếng cười khục khục trong cổ
Về Nhơn và người tình bong bóng
Về Lục và sự bí ẩn của chỗ ở
Về một đứa không còn và niềm tin bỏ lại trên cát…
Về những mai hội thảo
Về những chiều bàn luận
Về trên Thiên Thai về dưới Cửa Thuận
Về trong phòng họp về ngoài nhà thuê
Về những đêm vào tù
Về những ngày ra khám
Về huy hoàng và tủi nhục
Về kiêu hãnh và mọn hèn
Về mặt trời và đom đóm
Về mặt trăng và dế mèn…
Những đứa còn lại ở đồng bằng
Không rời trận địa
Gặp nhau trong quán chị Lợi mỗi buổi chiều
Cầm ly cà phê trong tay
Như nắm lựu đạn
Thắp điếu thuốc lên môi
Như châm ngòi nổ
Hãy tan bọn tao ra trong từng mảnh vụn của nhớ
Về những bạn bè ở miền núi
Tao ân hận đã không sinh ra với thật nhiều mắt
Để khi chết đi mỗi đứa chúng mày vuốt một con
Tao ân hận mẹ đã mem sự yếu đuối cùng với
nước miếng trong mỗi búng cơm
Tao ân hận cha đã chém con cái những
cái nhìn giết chết bản ngã
Tao ân hận bà con quyến thuộc đã nghĩ về tao
bằng ghen ghét tỵ hiềm
Để tao lớn lên như viên bi
Chúng mày đừng ngạc nhiên tại sao viên bi không có góc
Hỡi những bạn bè miền núi
Bạn – bè – giấy – nhám
Đã chùi sáng tao bằng hạt tư tưởng và đỉnh cao vọng
Chúng mày đâm nát và chọc thủng
Cho tao nhìn suốt và thấy rõ
Chúng mày chắp cao và đào sâu
Chúng mày cuốn vén và khai quang…
Trên cánh đồng tao tuyệt vọng đã rụng
Và hạt tin tưởng đang nảy mầm
Mong cho được như vậy
Ở tất cả anh em bằng hữu
Ở tất cả học trò
Học trò kinh và học trò thượng
Học trò sạch sẽ và học trò hôi hám
Mong cho được như vậy – Amen!…
1965 – 1968