Nếu như không nói
Khi em ngủ, có anh ngồi, một bên, như vậy, suốt đời một em! Nói như người mới vừa điên, mà như không nói thì… quên, nỡ nào! Trăm năm dù giấc chiêm bao, có chiêm bao liệu đêm nào cũng mơ? Đôi khi lưng mỏi vai đờ, nhắm hai con mắt lạnh từ tóc buông!
Khi em ngủ. Một anh buồn. Con trăng mới mọc đầu non ngậm ngùi. Nước mình, chưa một ngày vui! Con đò không khách, tối rồi. Ngủ đi! Rặng bần gió thổi làm chi để lao xao lá, có gì lao xao? Có con dế núp bên rào, chân mây nó tưởng ai chào nó xa…
Em ơi buồn đến vỡ òa trong anh nước mắt thương nhà nhớ quê. Mẹ đi chợ sớm trưa về, miếng ăn ngon nhất mẹ chìa cho con. Mẹ xinh tươi, mẹ héo mòn. Cha đi đánh trận, biết còn hay không? Hai mươi năm bếp lửa hồng, hai mươi năm đó núi rừng tro than! Rồi hòa bình… Rồi lang thang… Con Hồng cháu Lạc bỏ đàn chia tay… Người góc núi, kẻ chân mây, bốn ngàn năm sử vẽ đầy thê lương…
Khi em ngủ, anh mơ màng thả hồn bay tận đầu làng lũy tre, giữa Sài Gòn, giữa hàng me, bao nhiêu kỷ niệm… không dè khói mây!