Bên hồ Thủy Ngữ
Gió đưa tình ta sang xa nhau
Thời xuân thu gió thổi ngang đầu
Quyến luyến mùi hương anh mang áo dạ
Bóng đổ tường nghiêng một ngọn đèn sầu
Mắt thắm nghìn khơi không đổi hướng
Rèm thiên thu còn hỏi trông tin
Bước đi dưới rừng dương liễu dậy
Sóng biển bừng lên sóng biển chìm
Anh lại lui về thành thị cũ
Soi mắt em trong tấm gương mờ
Ngó qua mái ngói mây trời đục
Biết đến đêm này khuya có mưa
Vang hưởng từ khi em cười nói
Là quanh đời tiếp tiếp truyền đi
Lãng du đưa đẩy chân dừng lại
Nỗi vui thầm mấy lá biệt ly
Ngồi ở thành Tây hồ Thủy Ngữ
Chân thuyền quyên ơi anh lát gạch hồng
Bông sen hồng bông sen còn lá
Tình anh rồi nước trải giòng sông
Đêm có khi anh nằm nghiêng mặt
Nghe bến chờ thoảng điệu hành vân
Tưởng người quân tử chưa thành vận
Gảy độc huyền ca gọi tình nhân
Tù và vang thúc lòng xe ngựa
Tiếng chân anh lẫn tiếng cổ thành
Ôi giấc hoàng thu càng nặng nợ
Dù xa người yếm trắng thủy thanh.