Tặng hoa
Chợ Tết Ðồng Xuân ngắm một người
Làn mi khoé mắt đậm duyên tươi
Theo chân du khách khen hoa đẹp
Tay ngọc che môi giấu nụ cười
Vui bước năm sau tới Ngọc Hà
Mưa xuân phơ phất động lòng hoa
Xem lan lại thấy bông đào cũ
Giây phút nhìn nhau, bỗng nhớ ra
Trùng phùng liên tiếp suốt ba xuân
Chẳng nói không rằng cũng thấy thân
Ước hẹn bao giờ, sao vẫn gặp?
Xa trông thoáng bóng đã mong gần
Hai mươi năm lẻ nước mây trôi
Giấc mộng tầm xuân sớm tỉnh rồi
Chợ Tết trời Nam hoa vẫn thắm
Nhớ bàn tay ngọc lúc che môi
Trắng, đỏ vàng, xanh, mắt đã mờ
Người đâu như thể hiện trong mơ?
Vẻ xưa đương độ ngày ba bảy
Kẻ chợt dùng chân, kẻ thẫn thờ
Vẫn chửa từng quen, biết nói chi?
Mỉm cười, bẽn lẽn, vội quay đi
Theo nàng ướm giá mai, lan, cúc,
Hương sắc dò xem kén chọn gì?
Hồng nhung chớm nở lựa dăm bông,
Bớt một thêm hai chẳng đẹp lòng
Ðợi lúc giai nhân dời gót ngọc
Mua thay, nhờ tặng, hứa đền công
Cảm thông, người bán hẹn trao liền
Hồi hộp trông chờ hiện bóng tiên
Chẳng rõ thần giao hay cách cảm
Tâm thành khéo động khách Ðào Nguyên
Chốc lát nàng qua, thuận giá hàng
Cầm hoa, nghe chuyện, vẻ hoang mang
Mắt xanh ngơ ngác tìm ai đó
Thì hãy yêu hoa, cứ mặc chàng.