Hoa bay về ngàn
Tác giả: Đinh Hùng
Em đi, rừng núi vào Xuân,
Áo thiên thanh dệt trắng ngần hoa bay.
Búp lan dài mướt ngón tay,
Cả lâm tuyền nhớ gót giày phong hương.
Nghe như đàn lả cung thương,
Bầy chim bên suối soi gương tự tình.
Cỏ thơm nếp lụa đồng trinh,
Mây giăng cánh bướm cho mình lên non.
Sông rừng uốn khúc lưng thon,
Nụ cười hoa dại nét son não nùng,
Tình vương xóm Mán trập trùng,
Lòng như xuân tỏa hồn rừng hoang vu.
Cầu treo nối nhịp tương tư,
Lắng trong cây lá, giấc mơ về ngàn.
Nắng soi ấm mái nhà sàn,
Hơi xuân ủ cánh phong lan nõn nà.
Óng vàng mái tóc tiên sa,
Cỏ đồi chải phớt lược ngà buông lơi.
Nhớ về Bản nhỏ lưng trời,
Xuân đi, còn lẩn nụ cười trong mây.
ĐỌC THƠ ĐINH HÙNG
BÀI “HOA BAY VỀ NGÀN”
Bây giờ đọc lại Đinh Hùng
Ta lần dò mãi ngại ngùng ra sao
Thơ xưa xưa lắc thế nào
Chỉ đành chọn đọc “Hoa bay về ngàn”
Dẫu nay lịch sử sang trang
Cái thời thơ mới lại càng xa xôi
Nhưng bài thơ cũng không tồi
Hẳn là thuộc loại bài hay Đinh Hùng
Hồn thơ dìu dịu mông lung
Điệu vần lục bát tao phùng là đây
Có ai đọc đến bài này
Hiểu là tiêu biểu tài thơ Đinh Hùng
Em đi rừng núi vào xuân
Bên bờ suối vắng trắng ngần hoa bay
Đọc vào liền thấy lòng say
Đinh Hùng để lại lời thơ nao lòng
Hơi xuân ủ cánh phong lan
Xuân đi còn lẫn nụ cười trong mây
Tứ thơ chấm phá quả hay
Cả lâm tuyền nhớ gót hài phong hương
Nên thôi đã quá tỏ tường
Đinh Hùng vốn có cả hồn thơ hay
Chỉ cần tài tỏ một bài
Thời gian hồ dễ mà đời quên sao
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(13/01/16)