Hành lưu vong
Vẫn còn ta đứng giữa trời
Giọng ngâm xô núi, tiếng cười bạt non
Cuộc phù sinh chẳng mỏi mòn
Mà thân lãng tử lạc hồn lưu vong
Ha ha ha! ta trải lòng ta
Theo những dòng sông ra biển cả
Đem nước biển đong hồn quốc sĩ
Gươm mài thệ ký! ha ha ha
Ta vuốt mặt làm kẻ tha hương
Chứ còn mộng tang bồng hồ thỉ
Thì thẹn mặt hoài lúc soi gương
Hồn quốc hận gọi người quốc sĩ
Gió thu buồn thổi lạnh Thu Bồn
Bến Thu Bồn sóng nước nhăn nhăn
Chiều vội vã, thu xưa mỏi gót
Cùng bạn, hề! quyết vá trời Nam
Bây giờ trên bước đường lang bạt
Mỗi đêm một bữa rượu lên đàng
Hẹn cùng gom hết bao tan tác
Để mai về dựng lại quê hương
Nhưng rồi mỗi sáng già thêm tuổi
Hơi rượu ngật ngừ, cơn tỉnh mơ
Chí lớn đêm qua nằm lủi thủi
Theo mỗi thằng mỗi góc ngu ngơ
Nhưng chí lớn vẫn còn xanh tóc
Thời không qua, hề! chí chưa cam
Trong thuyền, sóng rượu xô tiếng khóc
Trong lòng, sóng lòng vỗ miên man
Sóng lòng còn vỗ, chí chưa khuất
Trường kiếm thu phong, hề! mang mang
Ơn cha một đời chưa trả được
Nợ ước trên vai, hề! ngửa ngang
Nên đầu đội trời, chân đạp đất
Tráng khí bừng bừng máu sắt son
Đấng trượng phu xé gan bẻ cột
Sá gì đâu một cuộc sinh tồn
Sá gì đâu chút đời lưu xứ
Xuân nhớ, quên đếm hết ngón tay
Đếm qua ngón chân, sầu tuyệt tự
Mười một mùa xuân, say tỉnh say
Lạp cự thành khôi! lệ bất mãn
Quốc sĩ vô lệ, hề! đoạn trường
Đoạn trường thất thanh bay lãng đãng
Tiếng hờn quốc sĩ, trăng cố hương
Trăng cố hương soi hồn quốc sĩ
Lữ khách mài gươm soi bóng trăng
Nghĩa mẹ chưa đền, lữ khách khí
Đôi lúc lộng ngôn vẫn nói càn
Lữ khách vọng quốc buồn thao thức
Chân vẫn bước lớn, hề! hiên ngang
Thống hận mười năm còn đau nhức
Thêm một năm, đau nhức càng tăng
Thêm một năm, thêm mùa xuân nhạt
Chỉ có rượu nồng cay cuống tim
Cuống tim co thắt, đời luân lạc
Gọi ‘cố hương ơi’! một tiếng chìm.