Móng tay trên đá
Bộ lạc ấy bây giờ tàn lụi cả
Lạnh chân đồi những mộ đá hoang sơ
Con quạ xám và hàm răng ngựa
Cắn vầng trăng thèm khát đêm đêm
Người đàn bà trong thành phố không tên
Tay lực lưỡng một ái tình hung tợn
Những con tàu không lái buồm chỉ hướng
Những cụ già như bao tải tả tơi
Lính viễn chinh và trẻ con lai
Các cô gái như mèo cười rú
Ông luật sư ăn mày cửa chợ
Phật Thích ca đẩy xe bán cá
Cãi nhau với bác hàng thùng
Người tù binh đầu gối đóng đinh
Thân đẫm máu trong chuồng cọp tối
Chàng Kim Trọng cùng Sở Khanh gian dối
Tòng ngũ trong Trung đoàn Ó đen
Lính hai phe mặt đối mặt gườm gườm
Mệt nhọc đứng giữa chói chang đất nắng
Vị tộc trưởng kêu to: ngừng bắn
Hãy chuyển sang trận đánh hòa bình
Quân lính buông súng rút dao găm
Giết nhau trong im lặng
Đất lạnh lẽo sưng vù như mặt chết
Thân nát bươm sau tra tấn cực hình
Bàn tay một người điên bí mật
Viết đêm đêm lên cửa nhà tôi:
“A lông! hãy đi đi!” Tôi vội bước
Ngực nhói đau tim đập thình thình
Miên man qua gầy đói những nhà xanh
Em bé gái đeo vòng hoa trắng toát
Ai cười sau cửa kính ngân nga
Vai nâu trần lấp loáng
Vòi phun nước sáng bừng trong nắng
Trời như tấm chăn tôi đắp cùng em
Chiếc rễ cây bé nhỏ ướt đầm
Tôi thức suốt trong nỗi buồn của đất
Tôi nguyên chất tôi đi tìm đôi cánh
Để cuối cùng gặp được biển khơi
Mặn xé lòng là muối biển đấy thôi
Lên ghềnh đá chênh vênh tôi viết
Những dòng chữ không sóng nào xóa được…
17/4/1973