Tháng năm nắng nồng nàn
Mấy hôm nay không mưa. Tháng Năm đẹp như Thơ! Bắt đầu mùa Hạ mới, tiếng ve sầu chắc nổi ở quê nhà, quê xưa? Những chùm hoa lựu như chứa chan thêm màu nắng? Những cọng hoa huệ trắng như xa vắng nỗi buồn? Trên đầu suối nước tuôn mang màu xanh của núi, về đâu hỡi dòng suối? Về đâu về con sông? Về đâu về hướng Đông đổ đầy thêm Nam Hải?
Ơ kìa em cô gái đi trong ngày tháng Năm. Hoa giấy nhuộm màu trăng nở vàng sân gạch đỏ… Em đi hoa sen nở sau gót giày biết không? Em đi về nhớ nhung, cõi nào anh tư lự. Chưa đủ buồn xa xứ nên buồn thêm có sao! Em đi con đường cao, lòng anh chùng lũng thấp, tại sao vừa thấy mặt mà nhớ như hôm qua, mà nhớ như rất xa…
Tháng Năm trời nắng ấm, nhắc lại và thương lắm cái bóng người lung linh, cái bóng theo cái hình, ước chi mình là bóng, ước chi lòng ai động, thấy người sau lưng quen!
Tháng Năm đời bình yên tiếng chuông Chùa thong thả, chuông Nhà Thờ như lá reo ngân nga ngân nga… Người đi không đi qua mà đi vào tâm sự. Em là người anh nhớ từ tiền kiếp phải không? Em là mây bềnh bồng xin đừng mưa nước mắt… Chùm hoa giấy có thật mà em ơi em ơi…
Mấy hôm nay đất trời với lòng tôi là một, với tiếng ve thảng thốt nhắc hoài tôi Quê Hương. Ngoại có lẽ trong vườn đang ngó chim nhành khế. Thương Ngoại tôi muốn kể từng bài thơ tháng Năm… Nhớ ai tôi muốn thăm giậu mồng tơi xanh biếc… Nói gì đây cho kịp, cuối đời rồi! Thời Gian!