Bạc đầu xanh biếc nhớ
Buồn quá! Buồn ơi! Gọi mãi buồn. Bạn bè, sương khói tản muôn phương! Bà con, cô bác, người thân thuộc, còn, mất, lúc nào cũng nhớ thương…
Cũng muốn quên đi từng buổi sáng, từng chiều xế bóng, mỗi đêm khuya. Nhìn ra cây cỏ, tươi rồi úa, nghĩ lại đời như thế, khác chi?
Đó, lúc dỗ mình không nuối tiếc, đời vô thường, có, đó rồi không! Hồi nao cải tạo vằm xương đất bật dậy bao nhiêu uẩn khúc lòng…
Mỗi một ngày qua, một tạ, tàn, một vầng trăng lặn, đám mây tan. Một câu thơ tả người-con-gái, vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương!
Xưa, đã không yên một chỗ nào, chỉ cầu, chỉ nguyện ở ngày sau: mình như cây cỏ tươi rồi héo, lại tóc xanh rồi tóc trắng phau!
Hỡi học trò, tôi nhớ các em! Ngày xưa tôi hứng lá bên thềm, có em cười mỉm: “Thầy, Thi Sĩ”. Em, thế nào khi em lớn lên?
Em thế nào, em đã thấy thôi. Tang thương không nỡ trách ông Trời! Tôi mơ Đà Lạt từng đêm mộng, tự hỏi sao tôi lạc xứ người…
Em, các em còn đứng đó không? Trường xưa mái ngói nắng mai hồng, áo dài em trắng bay trong gió, Thầy bạc đầu xanh biếc nhớ nhung…