Tố Chân
Căn nhà ấy nằm trên bờ sông
Có một người con gái hay khóc
Những giọt nước mắt trên bàn tay nhung tơ
Như sương
Trên môi hồng
Như đôi mắt em
Trong tim anh bềnh bồng
Có phải không Tố Chân
Lời yêu nhau đầu tiên là nước mắt
Lời tin nhau dài lâu là sự thật
Trong suốt hồn ta
Như một bài hoan ca
Của đàn họa mi ngập ngừng buổi sáng
Và tâm hồn em
Thật vô cùng sáng láng
Maria Tố Chân
Anh yêu em vô cùng
Có phải không Tố Chân
Trên những con đường xanh bóng cây của thành phố Huế
Tà áo thơm nào gói trọn hồn anh
Có má em hồng những ngón tay xinh
Cầm vu vơ quai nón
Có phải không Tố Chân
Ngày em mới mười lăm
Và anh hai mươi tuổi
Đã qua rồi…
Như áng mây nhạt mờ trên đỉnh núi
Chẳng biết mình buồn hay vui
Rồi em lớn khôn
Rồi em thường buồn
Những tiếng đạn bom đổ dồn trong ngực
Xóa mất chuyện hoang đường
Em nghe mơ hồ qua giọt nước mắt
Lời ru tha thiết Quê Hương
Có phải không Tố Chân
Tháng tám năm nào anh cùng bạn bè bị bắt
Những lá thư tình em gửi qua cửa ngục
Vo tròn trong gói xôi thơm
Và em gửi lời hôn anh bí mật
Trong bao thuốc xanh nét chữ rất tròn
Có phải không Tố Chân
Mùa đông năm nào anh trong lao xá
Tay run mở gói nhận khăn quàng
Em đan những đêm vội vã
Từng mũi nhớ thương
Làm sao anh quên được
Chiếc khăn tay run rẩy sau tường
Trời mưa… Từ giã
Có phải không Tố Chân
Hôm nào phượng êm lót chân mùa hạ
Anh trở về hồng thắm môi em
Nước mắt em ngoan hiền
Từng dòng lăn xuống má
Đôi bàn tay bé nhỏ
Đan vào nhau cho bền chặt niềm tin
Có phải không Tố Chân
Người em gái hiền lành
Người bạn đời chân thật
Người yêu dấu tim anh
Chúng ta đã bao nhiêu lần chong đèn thức đợi
Chờ qua…
Những đêm dài tăm tối
Những đêm dài tội lỗi
Những đêm dài chiến chinh
Cho đôi môi em nở nụ thanh bình
Cho bàn tay em thành đôi chim trắng
Anh sẽ hát bài thánh ca im lặng:
Maria Tố Chân
Anh yêu em vô cùng…