Cám ơn đất nước
Tôi xin cám ơn đất nước của ông bà
Đã để lại cho tôi những bài dân ca không thể nào quên được
Những bài dân ca bồng bồng trăng nước
Cho chúng mình yêu nhau ngồi tựa mạn thuyền.
Đất nước mến yêu ơi
Người đã cho chúng con lũy tre để có cây đàn bầu dân tộc
Với cung thăng, cung trầm ngân lên như tiếng khóc;
Đêm mùa hè trắc ẩn giọng ai ru,
Cô Tấm ngày xưa còn sống đến bây giờ
Cũng từng đi qua chiếc cầu tre mới trở thành hoàng hậu.
À ơi… À ơi… Lời ru không bao giờ là huyền thoại
Hoàng hậu cũng ru con mình bằng tiếng hát ru.
Tôi xin cảm ơn đất nước đã cho tôi dòng máu Lạc Hồng
Để tôi được nghe tiếng trống đồng rung lên trong lồng ngực.
Thằng Lý Thông, mày làm sao hiểu được
Vì sao công chúa không cười, không nói giữa hoàng cung!
Đất nước của tôi ơi! Đất nước anh hùng
Có Trường Sơn sau lưng, có biển Đông trước mặt
Chàng Thạch Sanh dịu dàng dùng tiếng đàn đánh tan quân giặc
Sông nước Cửu Long còn vọng đến bây giờ.
Tôi xin cúi chào đất nước đẹp như thơ
Một em bé chăn trâu cũng góp được cho đời véo von lời sáo trúc,
Một cánh buồm cũng trở thành nốt nhạc
Và vạt áo của em cũng để dành cho anh chép câu thơ
Câu thơ của gừng cay, muối mặn đến bao giờ.
Tôi xin cám ơn đất nước của ông bà để lại
Với những khúc dân ca nghìn năm còn trẻ mãi
Cho chúng mình vào hội hát trao duyên.
Người ơi, người ơi, đất nước bốn nghìn năm biết mấy truân chuyên
Dây rau muống bò dài qua mưa nắng
Mà Nguyễn Du vẫn để lại nàng Kiều với biết bao ngọt ngào, cay đắng
Để cho tôi trọn đời thổn thức
Đất nước Việt Nam ơi!