Trên đồi Thanh Long
Giữa rừng núi trơ vơ doanh trại mọc
Ngọn đồi xanh trọc lóc đất hoe vàng
Giây điện cắt khung trời thành mảnh nhỏ
Hàng kẽm gai hoen rỉ dưới mưa sương
Theo quân đến không gian còn đượm khói
Gió ngoài trời hun hút buốt xương da
Súng đã nổ rộn ràng trong đêm tối
Tiếng hoẵng kêu hốt hoảng giữa rừng già
Trời hừng sáng chim đậu liều trụ điện
Sợ rừng hoang hung dữ quá đi rồi
Trưa nóng bỏng cát bay mù vách núi
Lúc chiều về đoàn mục tử không qua
Ôi đêm nay sao trời êm ái thế
Sợ lời thơ còn vương ý chiến tranh
Làm súng nổ tiêu tan nguồn yên lặng
Đưa nhân gian chìm đắm giữa u sầu
Qua một đêm tâm thần đà tỉnh lại
Nhìn trời mây hình như đã thay màu
Bới góc cũ thấy rễ non đang mọc
Dưới chân đồi cỏ như đã xanh xanh
Trên vọng gác nhìn xuống đường xe chạy
Đoàn Mỹ quân đang rút khỏi nơi này
Chiều buông xuống chưa chim gù chân núi
Tôi nhìn trời và mong ước gì đây?