Nhớ Quế Sơn
Tặng Đ.K.Trinh
Tôi trải lòng mình ra trên giấy
những câu thơ đang gầy gạo tháng giêng
những cánh đồng xa xanh đợi ngày giáp hạt
giật mình giấc mơ tháng chạp thiếu tiền
Mẹ nghiêng nón phía mặt trời nửa buổi
nghe thì thầm ran rát gió Trường Sơn
ngọn nồm ngược sông
mẹ dặm đồng chọn ngày lành vụ mới
xuân đang dần về phía sau…
Hành trình phương Nam ba lô con còn chật
hương xuân thơm lừng bánh tét…
nụ cười còn văng vẳng tiếng mừng nhau
tự bao giờ và cho hết mai sau
chữ nghĩa của con vẫn ướt mồ hôi mẹ
và bật mầm lên
từ đường cày ải của cha…
Đêm nay dài quá
giấc ngủ phương Nam cứ trằn trọc quê nhà
chắc sáng mai qua cổng trường đại học
lại bồng bềnh chân đất tít quê xa
Quế Sơn trong con như trỗi thành phép lạ
nâng lên từng bước con đi
như đất trời nâng cánh cò chiều chao gió
hoàng hôn quê mình mẹ ạ…
Con vẫn còn đây tất cả
nắng trung du đất thổ đất nà
hạt gạo khỏe mạnh, cõng khoai, cõng sắn…
nên hành trình mới chịu nổi phong ba
Dáng dấp miền Trung đã sinh ra con trước bão
trên núi đồi, dưới nắng lửa rưng rưng
con tin vào những thử thách ấy
vững chân con giữa vội vã Sài Gòn
Có nhớ thương nào bằng nỗi nhớ mẹ – con.