Tôi lại về Quy Nhơn
Tôi lại về lên núi ngắm tháp đôi
Vẫn còn đó đôi cầu cứ song song nỗi nhớ
Ngày xưa nào hối hả phía chợ Dinh
Đếm cả nắng mưa dọc đường lên Tuy Phước
Mà bây giờ chưa nhớ nổi tuổi Quy Nhơn
Chỉ thấy thời gian đã khuyết xuống dỗi hờn
Tôi lại về lên núi ngắm sân ga
Ký ức xa xanh những chuyến tàu đi đến
Tà áo xưa đâu mà nũng nịu bắt đền
Vội vã nhặt chiều để lần lựa dấu chân em
Gặp sợi chiêm bao đã từng quen biết
Xiết chặt ngày xưa thành nỗi nhớ bây giờ
Những phố phường quen tuổi lạ tên
Vẫn còn đó vòm me xanh ký ức
Nón chiều nghiêng phía rưng rưng…
Sóng vỗ xa xanh tận chân trời hư thực
Mây lang thang qua Phước Lý cồn cào
Tôi giữa chiều với biển rộng trời cao
Tôi lại về qua Thị Nại rong chơi
Nhắm mắt cát bay vòm trời Nhơn Hội
Triền đê cây đước ru lời…
Quán gió liu riu sò cười nghiêng lửa
Cạn ly quê êm ái ngược ngọn nồm
Tôi một mình đâu giữ nổi hoàng hôn
Tôi lại về ra biển ngắm khơi xa
Chầm chậm nghe xưa dọc con đường Nguyễn Huệ
Gõ chiều lên thăm thẳm phía em về
Đã bao lần rồi tôi đợi quán Không gian
Chạm vạt mây bay ngỡ tà áo ấy
Mênh mông năm tháng không ngày…
Vấp tiếng chim kêu nắng dừa Ghềnh Ráng
Nỗi đau xưa vỡ vụn phía Tuy Hòa
Câu thơ Hàn nương tựa dưới trăng xa
Đếm dấu chân còng trên bãi biển để nhớ em
Ngóng gió đại dương ngỡ hương xuân sắc
Ứ thời má đỏ môi căng
Tôi lại về độc thoại giữa Quy Nhơn
Biết phố vắng em và lòng tơ tưởng
Xưa rồi đâu nữa vấn vương
Quán cóc ngẩn ngơ đếm người qua phố
Giọt cà phê tan hư ảo vào hồn
Cuộc tình nào ra khỏi dại khôn?
Tôi lại về, lại về tìm em trong quá khứ…
Dẫu một mình vô vọng giữa nắng mưa
Tôi lại về em đã biết hay chưa…