Thơ tặng vợ nhà
Trong thơ xưa ai gánh gạo đưa chồng
Hay vẫn chỉ là em nỉ non tiếng khóc
Hay vẫn chỉ là em bốn mùa khổ nhọc
Hồn vọng phu đã lội mấy sông đời?
Anh xưa kia vì chút mộng bên trời
Mê bắt bóng, khuyây cái sầu tan hợp
Giữa cõi phù vân đôi lần anh chết ngộp
Mới hay chiều cố xứ có em trông
Người trong thơ xưa lặn lội bờ sông
Hay chỉ vẫn là em, cái cò tội nghiệp?
Anh lận đận trong đời đo số kiếp
Như em tin người tướng sĩ năm nào
Ai bảo tim em hồng ý biếc ơn nhau
Không, ơn của chỉ riêng em trong thời anh mạt vận
Chiếc nhẫn cưới bán theo ngày túng quẫn
Em thương chồng nên nợ với thi thơ
Trong lòng anh, em đứng với người xưa
Em hơn hẳn cả người xưa – đã chắc
Anh bình sinh chuộng những điều không thật
Hạnh phúc thì rất thật giữa tay em
Của vợ công chồng nói mãi nghe quen
Để lắm lúc anh vô cùng xấu hổ
Những thua thiệt riêng em, người vợ khổ
Khi trăm dâu trút xuống một đầu tằm
Trong hiên tù quạnh quẽ từng ấy năm
Thân một bóng ngó quê nhà xa lắc
Câu thơ cổ làm anh rơi nước mắt
Như lần đầu hiểu được tấm lòng em.