Thành phố này, tôi yêu
Thành phố này – Tôi yêu!
Từ một ô cửa sổ sơn xanh
Treo giò phong lan đuôi cáo
Thành phố với địa hình độc đáo
Biển gió ào ào sóng nước vây quanh.
Thành phố này – Tôi yêu!
Nơi trú ngụ những con tàu
Như đàn cá voi khổng lồ cặp bến
Sườn tàu còn ướt nồng vị biển
Ðêm ngủ còn nghe tiếng dây xích vặn mình.
Thành phố cần lao
Xăm xắn dáng đi người thợ
Ngoài sông – Từ chiếc cần cẩu nổi
Cũng mang dáng cái vạc cái cò ngày đêm lặn lội
Những tiếng động ì ầm dậy trước cả bình minh
Tôi quen nghe như tiếng tâm tình.
Thành phố này – Tôi yêu!
Một tình yêu kỳ lạ
Bằng cái đau của mái trường giặc phá
Bằng nỗi vui một buổi thông cầu
Cái trăn trở của không gian vùng bom nổ chậm
Cái hào hùng trong tiếng hát trầm sâu.
Thành phố của bộn bề sắt thép
Từng sơ tán cả một vùng công nghiệp
Chiếc cờ-lê cũng khăn gói đường dài
Cỗ máy khổng lồ bảy chục tấn trên vai.
Thành phố này – Tôi yêu!
Nơi bài học viết bằng lửa, sắt
Bằng tư thế siết cò, không chớp mắt
Dáng anh hùng sừng sững đến mai sau.
Thành phố này – Tôi yêu!
Nghe thiết tha mỗi sớm mỗi chiều
Tiếng rộn rã bước chân người thợ
Tiếng còi tàu – Tiếng trẻ con reo…