Lưu biệt
Tặng Lê Văn Trương
Thôi thế anh về yên xóm cỏ
Xứ nghèo đã cỗi gốc yêu thương
Nhớ nhau vẩy bút làm mưa gió
Cho đống xương đời được nở hương
Thôi thế anh về yên xóm cỏ
Ngoài kia thiên hạ bụi đang lên
Sá gì khi thép còn hơi lửa
Còn cần nước mắt để tôi thêm
Thôi thế anh về yên xóm cỏ
Có buồn khêu lại ngọn tàn đăng
Chứ tôi bệnh trẻ không than thở
Với chiếc đầu lâu chẳng nói năng
Thôi thế anh về – tôi đi đây
Cây nào có gió không thèm lay
Chim nào có cánh không thèm bay
Lòng nào có máu không thèm say
Tôi đi thực đấy! dù gian khổ
Đời có như người lính bị thương
Một tối rùng mình lau máu rỏ
Cũng không khép mắt đóng sa trường
Tôi đi đã biết lúc quay về
Bóng dáng tôi xưa sẽ nặng nề
Bên mẹ già tôi lau mắt lệ
Thương tôi vạt áo đụp còn che
Thôi đợi mùa nao trái chín lành
Tóc này về rúc với râu anh
Bấy giờ hắt toẹt ba chung rượu
Cười để tâm tình thuở tóc xanh
Láng, 1939