Bài thơ dâng mẹ
Tháng ba cái nắng chang chang
Mẹ thường gánh nước tưới vàng ngọn rau
Bờ sông trời hạn còn đau
Mẹ thương tôm tép dắt nhau đi vòng
Rạ rơm quyện với khói đồng
Con ăn cái nhớ vào trong tâm hồn
Xót xa gié lúa héo hon
Bây giờ nước đã xa nguồn mẹ ơi!
Tìm đâu rau đắng dâng người
Tìm đâu cái bống tiếng cười thơm tho
Nhà hàng đĩa cá đồng to
Nhà vườn củ quả vàng mơ đủ đầy
Thế mà hạt gạo vẫn gầy
Trái ớt vẫn thiếu cái cay giữa chừng
Còn đâu mua thúng bán bưng
Đồng quà cái Tết chẳng mừng như xưa
Bâng khuâng gà gáy ban trưa
Mẹ cầm nan quạt tre xua gió về
Cháu con nhiều phố ít quê
Bờ xanh còn giữ lấy lề mà xanh
Bây giờ rau má nấu canh
Lại thương vị đắng đã thành xa xôi
Tháng ba sợi khói lên trời
Mẹ còn mấy nữa ở đời với con…
Chỉ xin một bát canh ngon
Chén cơm dâng mẹ vuông tròn nỗi đau
Ngẫm người xưa ví đôi câu
Không ai bằng mẹ, không đâu bằng nhà!
Bài lục bát rất cảm xúc, tôi nghe như tác giả nói hộ lòng mình. Xin cảm ơn nhà thơ Nguyễn Thánh Ngã đã có bài thơ hay chạm vào hồn người như vậy!