Bạn tôi
Bạn tôi nhỏ nhắn
Đến nỗi không ai dám nghĩ anh là phi công
Nhưng mới qua
Chiếc Mích của anh vừa bay về hạ cánh
Lại chói thêm một ngôi sao đỏ bên mình…
Nghỉ phép hai ngày
Bạn tôi vội băng về ngôi nhà phố cũ
Nhành vạn niên thanh trên tường vẫn đó
Tấm ảnh để bàn của ba vẫn đó
Nhưng ba anh đã ở chiến trường xa
Má anh cũng đang ở chiến trường xa
Bom giặc đánh vào cuối phố
Ngôi nhà bỏ không…
Để nguôi đi nỗi xúc động cháy lòng
Anh nói chuyện rất vui về những đường bay tầm cao giá rét
Những đường bay tầm thấp vã mồ hôi
Những phút ghìm xoáy quân thù vào điểm chết
Khi bay qua thành phố
Nắng xanh trời…
Hăm bảy tuổi – bạn tôi chưa vợ
Tôi biết anh đang rất bồi hồi
Trước đôi mắt to đen nào đó
Đã trao anh đắm đuối một vùng trời…
Đáng lẽ phải băng đến với người yêu chưa một lần dám ngỏ
Anh lại nằm đọc sách ở nhà tôi
Nhưng chính vì thế mà
Đôi mắt to đen ơi
Cô thật là hạnh phúc!…
Anh đi rồi
Như một cánh chim
Và tôi tin
Chiếc Mích của anh còn lấp lánh thêm những ngôi sao đỏ…
Văn Hương, 1972