Cái nhầm
Vẫn đang rộn rã hành quân
Qua làng bỗng nhẹ bước chân lên thềm
Nheo nheo nắng, mẹ êm êm:
Ghé nhà mời nước, anh tìm hỏi ai?
Lạ kìa, nó thật?… Con ơi
Dỗi chi cứ bặt tăm hơi đến chừ.
Cha mi… quên cả rồi ư
Một chữ chẳng viết, một thư chẳng về
Run run mắt mẹ đỏ hoe
Mắt tôi bổi hổi cũng nhoè run run:
– Mẹ nhầm ai đó, chúng con
Hành quân ghé lại ngang đường nghỉ ngơi
Mẹ già rân rấn nhìn tôi
Nhìn ba lô lại nhìn người ở xa
Mẹ con vỡ lẽ cười xoà
Đong đưa nắng đọng bóng già lâm châm.
Mẹ rằng: có lúc vô tâm
Lại vui đáo để, nghĩ nhầm hoá hay.
Chẳng là những dạo trước đây
Ba gian nhà mẹ vui đầy ba gian
Lớp đi, lớp đến rộn ràng,
Ngày reo diễn tập, đêm vang hát hò.
Nghĩ mà thương, nghĩ là lo
Nó lên đường sớm, biết cho những gì
Nhìn đứa đến, nhớ đứa đi
Những ngày mưa xối nhớ khi nắng giòn.
Dẫu rằng mẹ chẳng sinh con
Thì sinh cái nghĩa, nghĩa còn quý hơn.
Lại đi gió dọc hàng dương
Đường ra mặt trận là đường trong quê
Say sưa chuyện ấy bạn nghe
Có đi nhớ lại, có về nhớ sang
Nhắn người nặng gánh hành trang
Yên tâm, phía ấy qua làng. Yên tâm…