Xin một ngày giỗ trận
Dân Việt thế kỉ này ai chẳng có người cùng tộc họ
Ở bên kia chiến tuyến
Ta giờ xử ra sao
Giờ nói thế nào
Để ghi nhận phía bên kia và ca ngợi phía bên này
Người thua trận cũng tài trí, cũng nhân cách cao thì người thắng
Mới xứng danh anh hùng thật
Để thiêng linh là đất, đau đớn nhận máu xương mà gom nhựa, thúc mầm.
Ôi! Dảnh đất dằng dặc này gánh trận bốn ngàn năm…
Mẹ Việt Nam ơi!
Thánh mẫu quê nhà
Mẹ nén nỗi đau mất con không nỡ oán hờn
Người mẹ phía bên kia cũng dứt ruột như mình
Lại đau hơn trước lạnh im nhân thế.
Ôi!
Vận nước, thế núi sông, bắt dân tộc ta phải anh hùng;
Phải nghèo; phải gánh chinh chiến liên miên
Tái bầm thiên niên sử
Những người con ưu tú
Ra trận mấy ai về?!…
Ở cõi vô thuỷ vô chung người âm nghe ta tranh cãi
Họ trách ta giữ lâu và thù dai quá vậy
Chính ở nơi đạn xé, bom cày, lửa cháy
Cây bây giờ rủ cỏ mải miết xanh
Nơi ấy, những người lính vô danh, hữu danh
Dù bên này hay bên kia cũng đều là
Con dân nước Việt
Thịt nát, xương tan đau xót biết
Tiếng khóc nào cũng tiếng mẹ Âu Cơ
Tổ tiên ta xưa làm ma cho kẻ xâm lăng chết trận ở đất này
Bại binh được cấp lương ăn ngựa xe tống tiễn
Chẳng lẽ với người cùng bọc trứng
Theo mẹ, cha lên rừng xuống biển
Lại hóa ma đói khát, cơ cầu trong chốn u linh
Tôi xin hồn Việt ta một ngày giỗ trận
Đã có nhiều đài cao ghi công
Cũng cần những thẳm sâu ghi nhớ
Thời đại lớn rạng ngời trong chính sử
Cõi tâm linh bịt họng súng hận thù!
Xin một ngày giỗ trận
Xin yên bình thiên thu.
Ngày rằm tháng Bảy năm Mậu Tí