Nàng là ngọn lửa
Nàng là ngọn lửa, nàng là tảng băng
Nàng rùng mình và bốc cháy
Cánh tay nàng hoang dại ghì chặt lấy cổ tôi
Và âu yếm không nguôi
Hãy uống cạn em đi, người chồng của em ơi
Như mặt trời uống cạn làn sương sớm
Hãy rút hết em vào anh đi
Em đang tan ra đây
Như làn sương mong manh
Hãy hôn em hết mình
Em thú tội
Và máu em đang ấm nồng trở lại
Xin anh hãy như em trút bỏ lớp da người
Và sợi dây ngoan đạo
Trói buộc tay chân tôi
Bỗng đứt tung trước dung nhan tủi hổ
Anh thế đó
Anh đã bỏ em đi
Đã đẩy em vào ô nhục ê chề
Tình yêu như kính cửa
Trước giá băng nứt ra và tan vỡ
Sợ cái chết
Một mình anh bỏ đi
Để trên thân thể em
Làn da thành héo úa
Nhưng có cái chết nào khủng khiếp hơn nỗi khổ
Khi máu trong người anh
Đông lại tựa tuyết băng
Người chồng của em ơi
Đừng run rẩy thế anh
Hãy chôn thân anh vào em đi
Cho em được cầm tay anh
Như người mù cảm nhận ra ánh sáng
Từ nơi nàng phả ra sức nóng
Và giá lạnh ghê người
Ngọn lửa của sinh sôi
Và giá lạnh của ngày tàn thế giới
Thân thể trỗi dậy trong hoàng hôn
Như băng tan khi thấy mùa xuân tới
Và tay tôi bối rối
Chạy mãi quanh ngực nàng…
Trong cuồng nhiệt hân hoan
Tôi ngần ngại trước điều đang chờ đợi
Trên cánh tay tôi
Nàng rướn người, mềm mại
Lưng cong lên như một dải cầu vồng
Tôi bỗng sững sờ trước sự thật hãi hùng
Nơi tim nàng, trên làn da mịn như tơ lụa
Một vòng tròn bé nhỏ
Ứa đỏ như mặt trời
Một vết đạn
Và nàng đã chết trên tay tôi.
Quang Chiến dịch