Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Vĩnh viễn từ nay

    Tác giả:

    Vĩnh viễn từ nay con không thấy mẹ nữa rồi
    Con nghĩ thế, nước mắt trào nóng bỏng.
    Đất quá rộng và bầu trời quá rộng
    Con lặng ngồi bé nhỏ giữa hoàng hôn
    Nhìn nuối theo bóng mẹ cuối đường thôn
    Rồi xa hút lẫn trong màu nắng nhạt
    Phía đồng ấy màn chiều giăng man mác
    Nấm cỏ rầu côi cút giọt sương rơi…

    Vĩnh viễn từ nay con không thấy mẹ nữa rồi
    Con thoáng nghĩ…(cơn gió về lạnh quá):
    Bốn mươi tuổi con từng đi khắp ngả
    Chân dạn dày gai góc với mưa bom
    Đến bữa rày mới thấy thật đời con
    Giã từ mẹ – giã từ thời thơ bé.
    Khung cửa nhỏ mẹ ngồi chiều nắng xế
    Ôi hôm nay khung cửa rộng dường bao.

    Con đã về đây con hỏi con chào
    Sao chẳng thấy mẹ đáp lời thương mến?
    Sao chẳng thấy mắt mẹ nhìn âu yếm?
    Nén hương trầm khói toả lạnh tường vôi…

    Vĩnh viễn từ nay con không thấy mẹ nữa rồi
    Chỉ còn lại chiếc giường tre mộc mạc
    Và thơm thoảng vị trầu cau ấm áp
    Mẹ từng nằm kể chuyện những đêm đông
    Dẫn con đi qua trăm núi nghìn sông
    Đến thế giới lung linh đầy khát vọng.
    Lời mẹ hát phả vào con ấm nóng
    Lẫn với mùi rơm rạ của đồng quê
    Câu ca dao hoà lẫn với câu vè
    Như ngọn suối chảy tràn trong tâm tưởng,
    Ôi tiếng hát diệu kỳ thành âm hưởng
    Của thơ con suốt mấy chục năm trời.

    Vĩnh viễn từ nay con không thấy mẹ nữa rồi
    Mẹ để lại cho con nhiều kỷ niệm
    Mà con tưởng dẫu trời lay đất chuyển
    Kỷ vật này còn đến mãi mai sau:
    Lầy sục đồng Thung, chua mặn đồng Lao
    Mẹ đã mất cả một thời con gái
    Mẹ đã mất nhiều mùa trăng tình ái
    Để kênh đồng, rửa mặn với thau chua,
    Dằng dặc thời gian lũ lụt cuốn xô
    Lên mặt mẹ – tạc vô vàn đợt sóng
    Khi hạt thóc vừa thơm màu nắng óng
    Mẹ ra đi… Con bước giữa đồng vàng
    Còn vẳng nghe tiếng sóng tự xa xăm
    Cứ ì oạp vỗ vào con day dứt,
    Con cúi xuống bùi ngùi cầm nắm đất
    Nâng bàn tay đời mẹ mặn mồ hôi.

    Vĩnh viễn từ nay con không thấy mẹ nữa rồi
    Đau đớn thế làm sao con nén khóc!
    Một đời mẹ tám mươi năm khó nhọc
    Mẹ chính là máu thịt của quê hương:
    Là gốc khế tuổi thơ trĩu quả sau vườn
    Cho con biết vị chua tê đầu lưỡi,
    Là mát rợi bờ ao xanh rặng chuối
    Cho lòng con được nếm vị ngọt ngào,
    Là ngọn núi Hai Vai chót vót trời cao
    Cho con thấy cờ bay ngày nổi trống,
    Là bờ bãi ven sông chân trời mơ mộng
    Cho đời con bồi đắp mãi phù sa…

    16-2-1978

    Bình luận

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)