Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Bài thơ Việt Bắc (Trích chương X)

    Tác giả:

    Tết! –
    Ồ thế, thêm một tết!

    Tôi
    quẳng nó
    vu vơ
    vào một xó lòng,

    nơi đó
    là kho đồng nát

    một đống Tết xa nhà
    đã han rỉ lên…

    Chao ôi!
    chuỗi ngày đêm
    thắt
    nút tất niên,

    đau
    như
    một nút thừng
    thắt cổ!

    Vì đâu?
    Con tàu cuộc sống

    bỏ neo
    lên bến nghỉ
    hàng năm?

    Có lẽ
    cuộc đời
    thấm mỏi!

    Phải sửa sang
    cái vỏ con tàu,

    đây đó
    ít nhiều
    hoen rỉ?

    Đêm nay –
    cái tối
    tối ba mươi

    Các vì sao
    đi họp
    cuối năm

    để phố rỗng trên trời
    tắt điện.

    Bên bếp lửa
    rét
    rình cơ hội,

    lẻn vào trong
    ăn trộm
    hơi người.

    Chúng tôi ngồi
    Đống lửa ngồi bên.

    Vò rượu mẻ
    rót tràn sang
    bát vại

    Mâm cỗ
    linh đình.

    Chỉ thiếu
    ít khói nhang?

    Lại quên
    khấn
    người xưa
    cùng bác mẹ? …

    Người ta
    đốt
    tràng pháo cười
    vô tận.

    Nhưng rồi
    tiếng cười
    gục xuống
    quanh mâm.

    Rồi
    kỉ-niệm-mưa-dầm
    lên tiếng gọi.

    Rượu đã đau môi!
    Men vào đắng phổi!

    Tiệc tàn
    xuân vẫn
    chửa sang cho …

    Ngoài kia –
    năm cũ sắp đi
    tung cái lạnh
    phá rừng
    phá bản.

    Tưởng như
    quá khứ hết nhiệm kỳ

    còn phá tán
    trước giờ
    suy sụp hẳn.

    Tôi chạy trốn
    cảnh
    tan hoang bàn tiệc.

    Ngồi uống
    trà khan
    bên cửa sổ mở toang.

    Lá rơi
    như
    tiếng nấc thời gian,

    nấc ở
    biên – thùy – năm – cũ.

    Cái rét
    làm đông
    miếng tiết bầu trời!

    Còn tội gì
    đau hơn

    tội nhớ thương?

    *

    Hay là ngủ
    như người lính trận,

    quật ngã tình riêng
    như
    quật ngã kẻ thù?

    Nhưng
    Chính đôi-môi những-viên-đạn-dạn-dày

    đêm trừ tịch
    càng kêu
    càng đắng!

    *

    Hay là khóc
    như người con gái

    hãy còn khóc được
    mỗi khi đau?

    Nhưng ta không quen
    châm chích
    nhọt tim buồn

    cho nó chảy
    muôn dòng lệ đỏ!

    Nước mắt
    có bao giờ
    khuây khỏa được
    người ta? …

    *

    Hay là
    rên rỉ giống heo may?

    Nhưng
    gió ấy

đã đôi phen nức nở

làm đau thêm
trái đất khổ đau này!

*

Hay là
giang tay
bóp cổ
mọi lời than

như
một kẻ
sát-nhân-tình-cảm?

Nhưng
bàn tay không chịu
rắn đanh!

Quả đấm
chối từ
không đấm ngực!

Người ta
chẳng thể lấy kìm
kìm kẹp nát
buồn thương …

*

Hay là
đi giải trí?
Đánh lừa tim

vài điệu múa
dăm bản đàn nhộn nhịp?

Nhưng
chính ta
là người
đi giải trí
người ta.

Cây đàn đó
thường khi
thôi thúc nhạc,

bỗng dưng nay
treo cổ
cuối gian nhà!

*

Tôi vốn
chuyên nghề
cung cấp
mọi niềm vui

Mà chẳng thể
ba lơn
cùng
kỉ niệm …

Tôi ngồi
hóa đá
giữa giao thừa
một pho tượng
đục bằng đau khổ

Không!
Hãy đi đi!
Dù đi buồn đứt ruột

Con tim

hoen ố
nhớ thương!

Đi!
Dù biết
khổ đau còn là luật
của trái đất này
khi
nó chuyển mình đi!

Hãy thù ghét
mọi ao tù
nơi thân ta rữa mục,
mọi thói quen
nếp nghĩ – mù lòa!

Hãy sống như
những con tàu
phải lòng
muôn hải lý,

mỗi ngày
bỏ
sau lưng
nghìn hải – cảng – mưa – buồn!

Bình luận

ví dụ: http://www.example.com

Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)