Bài ca dao về nước
Nước tôi trôi lạc bềnh bồng
Xót thương rau húng rau thơm cỗi cằn
Nhớ hoài cái cọng rau răm
Mà nghe đứt ruột chùm bông cải trời
Nước trôi cuối vịnh đầu doi
Biết em còn gửi nụ cười về tôi
Tàn canh thắp ngọn dầu hôi
Cháy không ánh sáng giận đời đổi thay
Nước trôi ban mặt ban ngày
Bọn em con gái quần dài ống loe
Đầu sông con quốc gọi hè
Giục tôi nhớ ngọn nhà bè chia hai
Nước trôi ông sãi chùa này
Tụng kinh cứu khổ không đầy quạt cau
Nhịp nhàng khi chậm khi mau
Khi mai hoàn tục cưới hầu lập thê
Nước trôi vịt ngỡ chàng bè
Cái thân rau muống nhà quê suốt đời
Buồn vui là lúc em ngồi
Võng đưa kẽo kẹt nhớ thời mẹ ru
Nước trôi chim cút chim cu
Tiếng con chim ụt bên mồ kêu vang
Năm xưa trồng luống cải vàng
Ngồng cao mấy thước trổ toàn máu tươi
Nước tôi cô chín cô mười
Hai cô chỉ lấy một người mới ngoan
Tóc dài tóc để lang thang
Những cành phượng biếc muộn màng đơm bông
Nước trôi cỏ nội hương đồng
Con ong hút mật vẽ vòng trên cao
Nhớ em bên gốc trâm bầu
Cũng đang nhen nhúm mối sầu về tôi
Nước trôi bông bí mồng tơi
Một em mướp đắng khóc đời hẩm hiu
Khóc tôi nhà dột cột xiêu
Liếp phên mục nát cũng liều trôi sông
Nước trôi mùa cõi trời đông
Thấy em con nhện kéo buồn giăng mau
Vì dù cọng đất nắm rau
Bậu đi sao nỡ quên màu cố hương
Nước trôi liếp mạ chân vườn
Mẹ tôi ngồi vá nỗi buồn loanh quanh
Cái thời hoàng đế chưa sanh
Cái em là một bóng hình phôi pha
Nước trôi cây ớt cây cà
Một hôm gió sớm thổi nhà đi đâu?
Thôi về vuốt ngọn cần câu
Thả rong dưới xóm trộn bầu nấu canh
Nước trôi cái điệu tam bành
Uống ly rượu để ngỡ mình pháp sư
Cũng la bắt ấn niệm phù
Cũng mê xôi thịt gà to mái dầu
Nước trôi phủ sứ ăn trầu
Còn mơ Tây đến kéo tàu vô sông
Hết thời thầy ký thầy thông
Viết đơn mướn tại nhà lồng chợ mai
Nước trôi bá ngọ nhà bay
Cái thân chín vía có ngày đạn ăn
Thà như rau ngổ trong đầm
Nhớ con tép trấu võ vàng tháng khô
Nước trôi nước đẩy rau dừa
Chờ em con mắm đầu mùa mưa sa
Mẹ già lạy Phật Thích Ca
Lạy quanh tám hướng ngôi nhà trống trơn
Nước tôi trôi mất tôi còn
Bỗng dưng liều mạng cô hồn vượt biên
Mắt dài gửi lại cho em
Mà chân cứ bước ưu phiền lên cao
Nước trôi bông cỏ mần trầu
Cái toa trị liệu nát đầu lương y
Lục bình nhúc nhích ra đi
Nghĩ thương trụ điện ở lì chết khô
Nước trôi ông Huệ họ Hồ
Cưới cô công chúa treo cờ tướng quân
Theo dòng xuôi đến sông Côn
Chợt nghe sông Lại dỗi hờn sông Ba
Nước trôi ông táo coi nhà
Một tôi ông địa ông tà co ro
Có đâu am miếu ra trò
Buồn mai lũ trẻ nô đùa ném chơi
Nước trôi một cuộc đổi đời
Cũng nghe đâu đó giọng người áo cơm
Con gà cục tác đống rơm
Con trâu nằm xó muỗi mòng vo ve
Nước trôi em gái miền quê
Mai vô hợp tác thôi về ăn rau
Ăn nhằm cái ngọn bông lau
Theo cha lên núi dựng màu cờ xưa
Nước trôi chiếc lọp chiếc lờ
Chiếc đăng chiếc đó đương chờ mối ai
Chiếc dù chiếc nón ngang vai
Chiếc tôi con én bay ngoài không gian
Nước trôi em gái da vàng
Bao năm rồi vẫn cơ hàn chiến tranh
Vái trời vái đất uy linh
Vái tôi em mốt lên đình khóc cha
Vái thần vái quỷ vái ma
Vái tôi em mốt xây nhà Việt Nam…
1988
Bào thơ này hay qúa , theo tôi có lẽ là bài thơ hay nhất trong suốt thời gian từ vượt biển ‘ 80 đến nay , d0ọc bài thơ này trên Làng văn & yêu thích nó , nói đến nó là nói đến tên nhà thơ Lân hảo dũng …..đọc bài này đến đâu hay xuýt xoa đến đó … Cảm ơn Lâm hải Dũng nhé
Chúc bạn luôn vui khỏe & hạnh phúc .