Hòa âm
Những cung bậc sụt sùi xưa đã tắt
Giữa bình minh lời vạn vật hoan ca
Tôi đã sống giữa nói cười lay lắt
Để trang đời khoan nhặt nét phôi pha.
Những sớm xuân với triều xanh bên lá
Những chiều hạ với vàng đóa trên cây
Tôi thương tiếc cho đời hoa chóng tạ
Tôi thẫn thờ cùng cánh én truông mây.
Tuyết tàn đông đất êm nguồn sóng lục
Liễu đầu thu tơ ngậm bóng hồ xa
Tôi vẫn xót nước chia bờ củi mục
Tôi mãi thương sương móc úa trăng tà.
Những người bạn nhiễu-điều-gương-phủ-giá
Những người em qua-cầu-áo-gió-bay
Tình thâm trọng tôi mãi ngờ điêu trá
Để ly đời nhạt giá những chiều say.
Gót thơ thẩn nên bước đời điên dại
Nghề xinh tay cơm áo chẳng màng lo
Khinh thế sự suýt làm thân khất cái
Cháo rau đành vợ dại vững tay co.
Vành khăn sô quanh tóc dài tóc ngắn
Thôn lửa bừng và đèo dốc máu sa
Giữa ly loạn tôi ẩn mình tháp trắng
Cũng khổ đau thù hận nhớ thương, và…
Đời sống đó thôi xa rồi điệu cũ
Tiếng cố hương lời viễn xứ hòa vang
Tay vạn vật men xuân tình đã ủ
Trái tim se hương nhụy cứ tươi giàn.
Và cõi thế rộng dàn ra trước mắt
Bỗng huy hoàng trầm trọng đến bao la
Tôi đón nhận với lòng yêu rất mực
Dẫu chuyện đời rồi ra cứ sao ra.
Dưới làn chớp bình hòa của Thần đế
Rung bàn tay chùm rán thắm kim ngân
Dấu chúc phúc là quà ban lễ hội
Tôi cả và hoa cỏ nhuốm thiên ân.
Làng thôn hủy có khe truông mái lợp
Ruộng nương hoang có đồi núi ngô xanh
Xương máu đổ cho đất màu cây rợp
Thù hận gieo cho nhung nhớ xây thành.
Ngàn sao tạ bình minh lên nượp nượp
Mùa xanh trôi xao xác dưới triều hồng
Cây và cối cõi với bờ ly hợp
Cũng chung dòng bên tuế nguyệt non sông.
Tôi nằm xuống hay vẫn hằng đi đứng
Giữa hòa âm lời cố quận lung linh
Tiếng thực tại hay bóng hình thi dựng
Bước nông phu!… đồng lúa thắm!… bình minh!