Chiều ở quán cà phê
Cho M.D.
Chiều hôm ấy em buồn như mây tím
Ngồi bên ta thút thít giọt lăn trầm
Làn roi mưa quất ngọt vết dao đâm
Ta nhờ nhợ nhìn thấy em ngã quỵ
Lời thống thiết nhấp nhô đường thiên lý
Những bòng bong nhùi lọn tóc hoàng hôn
Ta muốn dang tay đỡ cuộc mất còn
Nhưng không thể bởi lực tâm bất thuận
Em quằn quại khiến hồn ta lúng túng
Tách cà phê quạnh đắng đến vô cùng
Cuộc tình hờ em tình nguyện thủy chung
Ngày quá độ nhận ra mình bất hạnh
Những vó câu cuốn thời gian chóng vánh
Bao thăng trầm chưa kịp xếp hành trang
Bỗng tai ương mộng mị giấc phũ phàng
Nghe chiều xuống bên đời cơn bão loạn
Ta đốt thuốc phả vòng tròn loáng thoáng
Cơn gió lùa rất nhẹ đủ tan hoang
Đôi mắt bồ câu em chợt mơ màng
Bỗng thức tỉnh sững cuộc tình giãy chết
Buổi dang tay đón nụ hồng mê mệt
Em thật thà vét cạn máu trong tim
Quảy gánh hào quang hồ hởi kiếm tìm
Để quờ quạng lạc đường đêm trừ tịch
Điều em biết sẽ rất là hữu ích
Hãy tự mình mở cánh cửa bình minh
Em hồn nhiên nên em rất trữ tình
Ta cầu nguyện đông sẽ tàn xuân chớm…